A Tề dùng sức cắm cờ đứng thẳng xuống đất, rút kiếm ra cởi ngựa hướng mắt về phía đich, ngồi trên yên ngựa lướt nhanh qua địch, phải một nhát trái một nhát, ngựa chạy đến đâu binh lình gục ngã đến đó. 
Quân địch thương vong vô số, phần vì cạn kiệt sức lực phần vì sĩ khí quân ta quá lớn càng khiến địch nản lòng, quân địch nhanh chóng bị quân ta áp đảo, bảy vạn quân thương vong hơn phân nửa. Hoàng hậu đứng trên cao chứng kiến cảnh này, trong lòng vui mừng nước mắt rơi nhìn lên khoảng không nói: 
- Bệ hạ người nhìn xuống mà xem. 
Trong khi hoàng hậu vui mừng thì Diệc Vương hoàn toàn trái ngược, hắn chau mày nghiến răng chửi mắng nói: 
- Đúng là một lũ vô dụng, chỉ là một nữ nhi mà chúng cũng không giải quyết được, đúng là lũ sâu bọ mà. 
Hoàng hậu nghe thấy liền khuyên ngăn nói: 
- An Nhi con nên dừng tay lại đi, đừng để mọi chuyện đi quá xa nữa, quay đầu là bờ mà, hai con vốn là tỷ muội thân sinh, hãy ngừng lại đi, bá tánh vô tội mà, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ máu chảy thành sông mất. 
Diệc Vương càng nghe càng sôi máu trả lời: 
- Chính các người đã ép ta phải đi đến bước này, quay đầu lại chỉ có con đường chết thôi, cho dù có chết ta cũng không để bọn chúng sống yên, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau chết thôi. 
Diệc Vương càng nói càng giận dữ, hắn ra lệnh cho xạ thủ vào đội hình, Diệc Vương quay sang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-xuyen-tam-kiep-mot-bi-ngan/2548942/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.