Nghe tiếng gào khóc, A Tề ôm lấy vết thương quay đầu lại nhìn Toàn Phong đang khóc lóc không ngừng siết chặt lấy thi thể của Tuệ Nghi, vừa lúc định chạy đến chỗ Toàn Phong thì Diệc Vương nhìn thấy được sơ hỡ liền dùng tay chưởng một chưởng về phía A Tề thế nhưng nhanh chóng bị A Tề cản phá, nhưng vì đột ngột vận động quá mạnh nên đã khiến miệng vết thương càng to ra, máu chảy càng lúc càng nhiều.
Dù là vậy A Tề vẫn nén cơn đau mà liều mạng nắm chặt cánh tay của Diệc Vương kéo về phía mình, Diệc Vương ngay lập tức bị mất thăng bằng mà ngã về phía A Tề và rồi Thượng Vũ của A Tề cũng mau chóng kề sát cổ trong chính sự ngơ ngát của Diệc Vương, miệng chỉ lẩm bẩm nói:
- Ngươi…
A Tề thành công khống chết được Diệc Vương, liền quay đầu nhìn Chương tướng quân cùng đội quân của Diệc Vương rồi hô to:
- Dừng tay ngay.
Tất cả hoảng loạn ngay lập tức dừng lại, Diệc Vương phát tiết hét to:
- Ta bảo không được dừng.
Nhìn thấy sự cố chấp của Diệc Vương, A Tề đau nhói mà thở hổn hển nói:
- Đừng cố chấp thêm nữa, thế cục đã định, đệ thua rồi.
Diệc Vương bàng hoàng không chấp nhận sự thật, miệng không ngừng lẩm bẩm nói:
- Ta thua sao, không thể nào… không thể nào, ta tuyệt đối không thể bại dưới tay ngươi.
Trong lòng lo lắng Toàn Phong sẽ xảy ra chuyện, A Tề vốn chẳng để tâm đến Diệc Vương nữa mà quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-xuyen-tam-kiep-mot-bi-ngan/2548934/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.