Sáng hôm sau, mặt trời đã mọc, Chấn Long cũng đã tỉnh, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Ninh Tuyết đang ngủ gục trên giường, nắm chặt bàn tay của mình, Chấn Long nở nụ cười ấm áp lẳng lặng đưa mắt ngắm nhìn dáng vẻ bình yên khi ngủ Ninh Tuyết.
Những tia nắng dần le lói chiếu rọi khắp phòng, những vệt nắng đầu tiên soi rọi đến gương mặt của Ninh Tuyết, thấy vậy Chấn Long ngay lập tức định xoay người dùng bàn tay còn lại che chắn vệt nắng đó, nhưng chẳng may trong lúc nhanh tay xoay người vô tình Chấn Long quên bẽn mình đang bị thương, đau nhói lên một cái khiến Chấn Long bất ngờ xuyến xao một tiếng, Chấn Long khựng lại tay chống xuống giường, mặt sát mặt khiến Ninh Tuyết tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt Chấn Long đang áp gần kề mình, bất ngờ Ninh Tuyết thụt lùi lại ngồi thẳng người lên, ngượng ngùng chỉnh lại đầu tóc, Chấn Long cũng e thẹn lắp bắp giải thích: .
- Là vì.. vì khi nảy.. ta.. à không phải ta.. là vì vệt nắng...à không..ý ta là..
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Chấn Long, Ninh Tuyết che miệng mỉm cười, nhìn dáng vẻ dịu dàng của Ninh Tuyết, Chấn Long nhìn đến ngẩn người tim đập mạnh, Ninh Tuyết nhìn Chấn Long nói:
- Chấn Long huynh vẫn chưa thể cử động được đâu, nằm nghĩ ngơi đi.
Chấn Long nghe Ninh Tuyết gọi tên mình giật mình nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm nên hỏi lại:
- Muội... muội vừa gọi ta là gì cơ?
Ninh Tuyết thẹn thùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-xuyen-tam-kiep-mot-bi-ngan/2548898/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.