Chờ hai người hồ nháo một hồi đi ra, cơm đã làm xong, hai người đều thay đổi một thân xiêm y.
Tôn thị trở về một chuyến, khi lại đến bên người còn có Cố Minh đi theo, ngược lại cũng không chú ý cái này. Nhưng Điền Nha lại chú ý tới, thời gian ba năm này nàng cũng trưởng thành thành đại cô nương, không giống trước kia đen đen gầy gầy, người trắng, ăn cũng béo.
Trưởng thành, liền biết thẹn thùng.
Thấy Điền Nha không dám nhìn thẳng hai mắt của mình, trong lòng Cố Ngọc Nhữ vừa thẹn thùng, vừa lén phun tên kia quá không đứng đắn.
Không đề cập tới này đó.
Cha vợ con rể hai người uống rượu theo thường lệ, cũng không uống nhiều, chỉ là uống xoàng xoàng, đồng thời nói một vài chuyện phát sinh gần đây.
Ăn cơm xong, Tôn thị cùng Cố Minh trở về.
Điền Nha thu thập tàn cục, Cố Ngọc Nhữ nấu nước tắm rửa cho Bát Cân.
Mẹ con hai người cùng tắm.
Tắm xong, Bạc Xuân Sơn đi thu thập gian tắm.
Chờ hắn trở lại, liền thấy tức phụ nằm ở bên trong, nữ nhi ngủ ở giữa, Bát Cân tựa hồ hồn nhiên đã quên trước đó còn nói muốn ngủ một mình, giờ lại đang nằm nghe nương kể chuyện xưa.
Thấy cha tới, nàng còn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói: "Cha, mau tới ngủ."
Cũng là Bạc Xuân Sơn lúc ấy không đáp ứng nhóc, bất quá Bạc Xuân Sơn biết, cho dù đáp ứng nha đầu này, đến lúc sau cũng sẽ đổi ý. Dựa theo cách nói của Bát Cân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-xuan-son/3331744/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.