Bên ngoài vừa tảng sáng, Cố Ngọc Nhữ liền tỉnh.
Đây là một lần nàng tỉnh sớm nhất trong những ngày này.
Người bên cạnh không có động tĩnh, ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào nàng nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Bạc Xuân Sơn ngủ say lộ ra một mặt vô hại hơn rất nhiều, mi tâm có chút nhăn, tựa hồ mơ tới thứ gì làm hắn không vui, khí chất cũng không có hùng hổ dọa người, một đêm trôi qua, râu cằm của hắn đã toát ra màu xanh.
Nàng đưa thay sờ sờ, có chút nhám nhám.
Một cánh tay vẫn khoác lên ngang hông của nàng, trách không được mơ mơ màng màng nàng luôn cảm thấy có thứ gì đè ép mình. Nàng đem cánh tay hắn xê dịch ra bên ngoài, lại xê dịch, thật vất vả mới khiến cho chính mình lui ra ngoài.
Cố Ngọc Nhữ ngồi dậy.
Nàng trước đi phòng bếp đốt chút nước nóng rửa mặt, lúc rửa mặt nàng liền nghĩ xem làm điểm tâm gì.
Vẫn là làm cháo cùng bánh nướng đi, đơn giản, sẽ không mau đói. Bởi vì có Bạc Xuân Sơn, nàng phát hiện mỗi lần lúc Khâu thị làm điểm tâm, đều sẽ làm đồ ăn lâu đói, cũng miễn cho hắn buổi sáng chỉ ăn chút canh quả nước, chống đỡ không tới giữa trưa.
Trước tiên nàng lau mặt, đặt thau ở chỗ giếng nước, mới đi vo gạo nấu cháo.
Vừa nấu bên trên Điền Nha đi vào, thấy nàng bận bịu tại trong phòng bếp, sốt ruột muốn đem nàng đuổi đi.
"Thái thái, để ta làm, hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-xuan-son/3150598/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.