- " Con Lam đâu rồi, ra mở cửa coi, làm cái gì mà lâu dữ vậy?" Thúy Liễu đang ngồi ở phòng khách dặm lại phấn, lớn tiếng gọi.
- " Dạ, em ra mở cửa liền, tại e đang rửa dở đóng chén". Nhã Lam lau vội hai tay vào tạp dề rồi chạy ra mở cửa.
Cô là em họ xa của Thúy Liễu. Năm cô lên tám tuổi, cha mẹ cô bị tai nạn trên đường đi làm về. Từ đó, cô trở thành trẻ mồ côi. Nhờ có chú Quang, tức cha của Thúy Liễu cưu mang về nuôi, cho đi học cùng với Thúy Liễu. Chú Quang là dân kinh doanh bất động sản có tiếng ở Sài Gòn lúc bấy giờ, gia đình cũng thuộc dạng khá giả.
Giữa năm lớp 11 thì chú Quang qua đời vì bạo bệnh, gia đình mất đi trụ cột, lâm vào cảnh khó khăn, mà hai mẹ con Thúy Liễu suốt ngày chỉ biết ăn xài chưng diện, của nả trong nhà ngày một vơi dần, Nhã Lam buộc phải nghỉ học ở nhà lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa.
" Mày làm cái gì mà lâu vậy Lam? Trời nóng nực muốn chết." Thế Khang bực dọc lên tiếng khi thấy Nhã Lam chạy ra mở cửa.
" Dạ xin lỗi cậu Khang." Nhã Lam mở cửa cho anh rồi thì đi xuống bếp tiếp tục công việc của mình.
Thế Khang là người yêu của Thúy Liễu, cả hai quen nhau trong một lần đi vũ trường vào một năm trước. Con người này tuy có mã ngoài điển trai nhưng bản chất phong lưu thành tính, ăn chơi phóng đãng, do biết lấy lòng bà Kim, hay tặng bà quà cáp nên rất hợp ý bà, hắn ta hay ghé lại nhà ngủ qua đêm cùng Thúy Liễu nhưng bà cũng mặc kệ, miễn sao có tiền cho bà tiêu xài là được, chuyện khác bà không quan tâm.
Thúy Liễu nghe tiếng của Thế Khang thì đứng dậy đi ra, sau khi ôm hôn xong thì tỏ vẻ hờn dỗi: "Sao anh tới trễ quá vậy, làm em chờ nãy giờ?"
"Thôi cho anh xin lỗi mà, tại đường kẹt xe quá. Để tối về anh đền bù cho em chịu không?" Thế Khang nhẹ dỗ dành cô, đôi tay hư hỏng vô tình rơi trúng vòng ba đẫy đà của Thúy Liễu, ám muội bóp nhẹ một cái làm mặt cô nóng lên:" Anh này, hư quá đi, lỡ con Lam nó thấy thì sao?"
Miệng thì một ngại hai ngùng nhưng hai tay Thúy Liễu vẫn ôm chặt lấy eo Thế Khang, chân trái khẽ co lên cọ cọ nơi nhạy cảm của ai đó.
Thúy Liễu là cô gái Sài Thành chính hiệu, vốn đã xinh đẹp lại biết cách chưng diện nên trong rất quyến rũ. Đây cũng là lý do mà Thế Khang quen cô lâu vậy.
Hôm nay cô mặc quần Jeans bó sát người, áo hai dây cánh tiên cổ khoét sâu khoe trọn núi đôi đẫy đà, làm cho Thế Khang mê luyến không khỏi rời mắt. Nếu không phải đang ở phòng khách thì anh đã đè cô xuống làm một hiệp rồi.
"Khụ khụ.." Bà Kim trên cầu thang đi xuống đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng ám muội này thì mặt đỏ tai hồng ho vài tiếng:" Hai cô cậu bớt diễn trò buồn nôn lại đi, buổi sáng bà già này còn chưa ăn gì đâu!"
"Mẹ này...! Thúy Liễu và Thế Khang thấy bà Kim xuống thì buông nhau ra, ngồi xuống ghế salon.
"Sao giờ này còn chưa đi làm nữa con, đã ăn uống gì chưa?" Bà Kim vừa ngồi xuống ghế, vừa cười hỏi Thúy Liễu.
Nghe nhắc tới đi làm thì Thúy Liễu phụng phịu:" Thôi con không muốn đi làm ở công ty đó nữa đâu! Cái ông Hiền đó mỗi lần nhìn thấy con thì mắt sáng lên như hổ nhìn mồi vậy á! Nghĩ tới là ớn lạnh cả người."
"Em nói sao chứ anh thấy ông Hiền nhìn cũng chín chắn lắm mà. Hơn nữa tuổi của ổng còn lớn hơn mẹ mình nữa." Thế Khang phụ họa.
Bà Kim cũng cười cười giả lả:" Đúng rồi, ổng lớn tuổi hơn mẹ nên mới cua mẹ hồi xưa đó, nhưng dễ gì mẹ mày chịu ổng. Mà chắc ổng không dám làm gì còn đâu! Dù sao cũng là chỗ thân quen cũ, ông ấy có muốn vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ!"
"Dĩ nhiên rồi, gái trong công ty con từ trên xuống dưới đều qua tay ông ta hết rồi, chỉ trừ một mình con là còn nguyên vẹn thôi đó!"
Bà Kim vỗ về con gái:" Thôi con ráng chịu cực đi, hoàn cảnh nhà mình bây giờ cũng không như trước, con làm bên chỗ ông Hiền công viêc thì nhàn hạ mà lương cũng khá, vậy mới đáp ứng nổi cái tật tiêu xài hoang phí của con chứ. Mày mà nghỉ ở nhà là mẹ không nuôi nổi đâu à nghen!"
Thúy Liễu nghe bà Kim nói xong thì hai mắt trợn ngược:" Mẹ, có ai đời mẹ ruột mà đi nói con gái như vậy không chứ?"
Thế Khang thấy người yêu bực dọc thì đưa tay ôm eo nàng:" Thôi em đừng buồn bực lắm gì cho mặt có nếp nhăn, để chiều đi làm về anh chở em đi mua sắm, chịu không cục cưng?"
Thúy Liễu vẫn còn đang hậm hực sau khi nói chuyện với mẹ, nhưng sau khi nghe Thế Khang nói dắt mình đi mua sắm thì hai mắt sáng rỡ, quay qua lay lay cánh tay anh nũng nịu:" Anh nói thì phải giữ lời đó nha, người ta lâu rồi chưa được đi mua sắm đó."
"Ok baby của anh!! Chụt!" Vừa nói Thế Khang vừa đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt trên má Thúy Liễu.
"Anh nịnh quá đi à! Vậy giờ anh dắt xe ra chở em đi làm nha!" Cô cầm giỏ xách lên không quên nói một tiếng với bà Kim:"Con đi làm luôn nha mẹ!"
"Ừ đi đi con, ráng làm cho tốt nhé!" Nói gì thì nói, bà Kim vẫn rất yêu thương đứa con gái này, dù sao cũng chỉ còn có hai mẹ con nương tựa nhau. Từ ngày chồng bà mất tới giờ, tiền bạc của cải trong nhà cũng theo ổng mà đi hết, giờ chỉ còn có cái nhà trống không chứ đồ đạc bên trong có còn gì đâu. Không biết sắp tới đây mẹ con và phải sống như thế nào nữa.
"Tụi con đi nha mẹ." Thế Khang cũng lên tiếng chào bà Kim rồi ôm eo Thúy Liễu đi ra cửa.
"Hai cái đứa này, tối ngày xà nẹo nhìn thấy mà phát ớn". Ba Kim cảm thán một câu rồi đi lên lầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]