Nhận ra Thúy Liễu từ xa, Nhã Lam hít một hơi thật sâu rồi mới từ từ đi lại. Hôm nay cô mặc một chiếc váy xếp ly màu xanh ngọc bích dài tận mắc cá chân, phối với áo trắng đóng thùng đơn giản, tay cầm một chiếc giỏ xách màu trắng của Versace, nhìn kín đáo nhưng lại sang trọng mà không kém phần thanh lịch, tóc đen mượt chắc khỏe dài xõa ngang lưng, tóc mái ngố ngang chân mày tô điểm cho đôi mắt to tròn xinh đẹp, làn da trắng hồng tựa ánh nắng mùa xuân.
Nhìn Nhã Lam bây giờ sống tốt bao nhiêu thì Thúy Liễu càng căm thù cô bấy nhiêu, cô thề phải lấy lại tất cả.
“Em chào chị Liễu, lâu quá không gặp.” Nhã Lam e dè cuối đầu chào Thúy Liễu. Dù cho bây giờ cô có là phu nhân chủ tịch đi nữa nhưng mỗi khi đối mặt với người chị họ này thì Nhã Lam vẫn có chút sợ sệt, có lẽ đó là do từ nhỏ đến lớn bị Thúy Liễu bắt nạt đã thành thói quen.
Thúy Liễu vừa thấy cô đã bắt đầu hạch sách.
“Sao hả? Cướp thân phận của tao để trở thành con dâu nhà tài phiệt, bây giờ nhìn mày đúng là khác xưa nhiều nhỉ, không còn là con ở suốt ngày dọn dẹp nấu cơm rồi.”
“Chị Liễu, sao chị nói vậy? Rõ ràng chị biết em không cố ý mà, là chính chị và bác…”
“Chát!!!” Nhã Lam chưa nói hết câu thì Thúy Liễu đã đứng dậy tát một cái thật kêu vào má phải, ngăn không cho cô nói tròn câu.
“Mày câm miệng cho tao, mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-xoay-tinh-yeu/2637445/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.