Chương trước
Chương sau
Đồ dối trá, Isobel thầm rủa trong lúc chạy trốn. Nàng đã trở thành những gì mà anh ta muốn nàng làm. Nhưng cái nàng không hề ngờ tới rằng đó là một đòn chí mạng cho chính trái tim ngốc nghếch của mình!

Nhưng anh ta đã không đuổi theo nàng, có nghĩa là họ đã quay trở lại như lúc ban đầu, nàng chán nản nghĩ. Tại sao mình lại ở đây? Tại sao mình lại để anh ta lôi kéo mình như thế này? Đáng lẽ ly thân ba năm phải làm cho những thứ cảm xúc tệ hại này phai nhạt đi mới đúng.

Khách sạn chỉ cách nơi đó một đoạn đi bộ ngắn nhưng lúc nàng đến đó, một cơn đau đầu xuất hiện. Do đó, điều cuối cùng nàng cần phải làm là bước vào đại sảnh khách sạn và đi thẳng tới bữa tiệc chào mừng chán ngắt và buồn tẻ ấy. Mẹ nàng, Clive và Lester Miles, tất cả đều ngồi trên những chiếc ghế thoải mái ở trong cái sảnh xám xịt. Trên cái bàn thấp trước mặt họ đặt những thứ còn dư lại sau buổi trà chiều.

“Con đã ở đâu?” mẹ nàng chất vấn lúc nhìn thấy nàng, “Mẹ đã rất lo lắng cho con”

“Con đã để lại lời nhắn cho mẹ ở quầy tiếp tân”, nàng nói với một vẻ mặt cau có và đi về phía họ.

“Mẹ đã nhận được lời nhắn của con, Isobel” mẹ nàng không kiên nhẫn nói “nhưng ‘con đi ra ngoài một lúc’ không bao gồm một sự biến mất ba tiếng đúng không? Bị kéo một mạch đếnAthens, mẹ đã nghĩ con sẽ dành một chút thời gian để ở với mẹ cơ đấy!”

“Nhưng con nghĩ rằng…” nàng định nói nhưng rồi lại thay đổi.

Mẹ nàng đã đúng và đổ trách nhiệm cho việc Clive phải đưa bà ấy ra ngoài một ngày không phải là một sự khôn ngoan. Nhất là khi chỉ cần liếc qua cũng biết Clive không tự nguyện tham dự chuyến đi này.

“Con xin lỗi” nàng thì thầm, và cúi xuống hôn lên má mẹ nàng. Nó thật là ấm áp và bà trông hơi đỏ mặt. Thật ra thì tất cả bọn họ đều đỏ mặt. Clive đổ đầy mồ hôi và Lester Miles đã đánh mất chiếc áo khoác ngoài và cà vạt của anh ấy và đang phải ngồi quạt bằng một tờ tạp chí cũ.

Đó là lúc nàng nhận ra điều hòa nhiệt độ không hoạt động và trong phòng nóng y như ở ngoài trời.

“Nó hỏng rồi” Clive nói khi thấy nàng đang nhìn lỗ thông gió của điều hòa trên tường.

Bị hỏng rồi, Isobel nhắc lại một cách mệt mỏi. Chẳng trách mẹ nàng lại bực mình. Nàng đã hứa với bà rằng nơi này sẽ rất mát mẻ khi bắt bà đến đây cùng mình. Nàng lấy lại tinh thần với một hơi thở sâu “Nghe này” nàng nói “Tại sao chúng ta không đi lên tầng và tắm, sau đó chúng ta có thể tìm một nơi nào đó để —?”

“Chúng ta cũng không thể lên tầng được” Lần này là Lester Miles nói “Thang máy cũng đã bị hỏng rồi”

“Cũng hỏng” nàng kinh ngạc “Mọi người đang đùa tôi đấy à?”

“Không” Clive lại nói “Như em thấy đấy, chúng ta đang bị mất điện. Không có đèn, không có điều hòa và không có thang máy” Anh chỉ ra “Và rõ ràng là việc này xảy ra thường xuyên”

“Hãy cho mẹ biết, Isobel” Silvia gắt gỏng “Làm thế nào để một người phụ nữ ngồi xe lăn yếu đuối có thể leo bốn lần cầu thang để có thể tắm mát?”

Con không biết, nàng nghĩ, và tự hỏi họ sẽ làm gì nếu như nàng quẳng mình xuống sàn nhà và khóc. Không có việc gì diễn ra theo đúng kế hoạch từ lúc nàng rời khỏi nơi này sáng nay. Nàng ước mình đã không tớiAthens. Nàng ước mình vẫn đang ở nước Anh ẩm ướt và cật lực làm việc với công việc nhiếp ảnh nhàm chán. Và chắc chắn nàng ước rằng mình đã không để mắt đến Leandros một lần nữa. Anh ta làm tổn thương nàng, anh ta luôn làm như vậy. Nàng mất đi sự bình tĩnh và ổn định bất cứ khi nào ở gần anh ta.

“Hai người đàn ông các anh không phải ở đây nếu muốn đi tắm trong phòng” nàng lẩm bẩm một câu không chắc chắn “Tôi sẽ xem xem nếu tôi và mẹ có thể tìm được—”

“Hãy tin anh” Clive chế nhạo “Chúng ta đang ngồi ở nơi mát nhất hiện nay”

“Nơi này là một bãi rác” mẹ nàng thêm vào.

“Con xin lỗi” con gái bà lại xin lỗi lần nữa và rằng nàng chuẩn bị khóc. Nàng đặt một tay lên cái đầu đang đau nhức và cố suy nghĩ “Cho tôi vài phút, tất cả mọi người, và tôi sẽ xem xem có thể tìm một khách sạn khác cho chúng ta để—”

“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” một giọng nói trầm khác xen vào.

Nếu có thể, linh hồn của Isobel đã chìm sâu hơn khi nàng chậm rãi quay lại để đối diện với kẻ thù của mình. Nàng nhận thấy trông Leandros không hề nóng bỏng. Anh trông thật trầm tĩnh và dịu dàng, ngọt ngào và đẹp trai, và…

“Cậu đang làm gì ở đây?” Mẹ nàng hỏi

“Chúc bà một ngày tốt lành, Silvia.” Leandros mỉm cười, nhưng mắt anh vẫn cố định trên khuôn mặt xanh xao của Isobel. “Có chuyện gì vậy?” anh hỏi nàng nhẹ nhàng.

Sự nhẹ nhàng ấy đã làm miệng nàng run run. Những giọt nước mắt tràn ra khỏi mắt. “Tôi…” Nàng cố gắng suy nghĩ nhưng không thể nghĩ được bất kỳ điều gì “Tôi…” Nàng cố gắng mở miệng lần nữa nhưng cũng không thể làm điều đó. Điều đó thật không công bằng. Anh ta thật không công bằng. Anh ta quay tròn đầu óc nàng tới nỗi nàng thậm chí không biết mình đang làm gì.

Cánh tay của Leandros giơ ra phía trước. Nàng nhìn thấy anh đang cầm dây đeo chiếc máy ảnh của nàng. Chắc nàng đã để quên nó ở nhà hàng Vassil’s. Có thể nàng cũng đã để quên chính dũng khí của mình ở đó luôn. Nàng giơ tay ra để lấy lại chiếc máy ảnh nhưng đã cầm trượt chiếc dây đeo mà lại nắm lấy một cổ tay nam vững chắc. Anh không hề ngần ngại mà kéo tay nàng về phía mình, và giây sau đó khuôn mặt nàng dán chặt vào vai anh và nàng cứ ở đó, mặc kệ mọi người nhìn thấy nàng dễ dàng rơi vào tay kẻ thù.

Một bàn tay của anh dịu dàng vuốt ve gáy nàng, trong khi một bàn tay khác ôm chặt eo nàng. Chiếc máy ảnh đập vào bắp chân nàng và những ngón tay nàng nắm chặt lấy áo anh. Anh thật rắn chắc và an toàn đến quen thuộc, và mặc dù nàng không hề muốn cảm nhận điều đó nhưng không có chỗ nào mà nàng muốn ở hơn là nơi đây vào lúc này.

Có ai đó nói chuyện và có người lên tiếng cảm thán. Một người khác đang im lặng khóc và nàng biết đó chính là nàng. Anh không nói gì cả. Anh chỉ đứng yên ôm chặt nàng và lắng nghe.

Rồi nàng nghe tiếng mẹ nàng ngắt lời “Tất cả là lỗi của cậu, Leandros”

“Yên lặng” anh nói, từ duy nhất vang lên từ sâu trong ngực anh và nóng hổi phả lên trán nàng. “Ngài Miles” anh nói với luật sư của nàng “anh có thể làm giúp tôi một việc là tìm một nhân viên l tân khách sạn với lý do này và bảo rằng Leandros Petronades muốn nói chuyện với ông ta được không?”

Sự yêu cầu trắng trợn này đã làm Isobel ngẩng mặt khỏi ngực anh “Anh muốn làm gì?” nàng hỏi.

“Điều mà em đã từng nói tôi làm rất giỏi” anh trả lời “Giải quyết vấn đề của người khác.”

Đó là một chiêu cũ, và nàng cứng ngắc nhớ đến điều đó “Tôi có thể tự làm việc đó”

“Ở yên đó” cánh tay ở eo nàng trượt lên trên lưng để giữ nàng đứng yên “Đây là một trong những ngày tốt đẹp nhất trong đời tôi, và tôi sẽ không để em phá hỏng nó bằng cách trở lại thành một bà cô ngoan cố mà tôi đã từng biết”

Ngày tồi tệ nhất của nàng, ngày tốt đẹp nhất của anh ta. Điều đó đã nói lên tất cả cho Isobel.

Như dự đoán, một khi Leandros ra mặt, người quản lý khách sạn lập tức ra khỏi chỗ ẩn nấp, đến đó với một tốc độ nhanh nhất và xin lỗi rối rít bằng tiếng Hy Lạp. Leandros cũng đáp lại bằng một giọng Hy Lạp không kém phần hào phóng nhưng sắc bén. Cuộc đối thoại hết sức nhanh chóng và căng thẳng nên Isobel không thể theo kịp họ được. Lúc người đàn ông nhỏ bé lại nhanh chóng rời khỏi, Leandros để nàng rời khỏi mình, và rồi nàng lại phải đối mặt với những khán giả xung quanh.

Đây là lần thứ ba trong ngày nàng phải làm việc đó. Người ta thường nói những điều xui xẻo chỉ xảy ra ba lần, vì thế nên vận may của nàng có thể thay đổi, nàng hy vọng trong khi quan sát những gương mặt xung quanh mình.

Mẹ nàng nhìn chằm chằm vào nàng như không thể tin được rằng con gái bà vừa mới khóc lóc với người chồng xa lạ của nó. Lester Miles vừa mặc áo khoác và đang tràn trề sinh lực vì vừa nhận nhiệm vụ. Clive đã trở lại mặt đất và cân nhắc cuộc cạnh tranh. Nếu anh ta có lý trí thì đó sẽ là tất cả những gì anh ấy sẽ làm, Isobel nghĩ, rồi nàng hít thở sâu và quyết định giới thiệu anh ta với Leandros.

“Clive, đây là chồng em, Lean—”

“Silvia, trông bà không khỏe lắm” Leandros ngắt lời nàng, thậm chí không thèm để ý đến Clive mà đi tới bên cạnh mẹ nàng “Điều này thật là quá sức chịu đựng đối với bà” Anh thì thầm một cách quan tâm và nắm chặt lấy tay bà “Bà phải chấp nhận lời xin lỗi của tôi thay mặt cho Athens. Tôi hứa, chỉ cần cho tôi năm phút và tôi sẽ làm cho cuộc sống của bà dễ chịu hơn. Nếu vị quản lý làm theo đúng lời tôi căn dặn thì ngay bây giờ đang có một chiếc xe trên đường đến đây. Nó sẽ đưa bà đi khỏi nơi tồi tàn này với điều hòa một ch nhanh chóng”

Theo ánh mắt của Isobel, người mẹ cứng đầu, chín chắn, căm ghét người đàn ông này đang dần tan chảy trước mắt nàng. “Khách sạn này là nơi duy nhất chúng tôi có thể chi trả” bà nói một cách khổ sở. “Isobel sẽ không nghe lời đâu. Nó sẽ không chịu để cậu trả tiền. Và nó sẽ không cho tôi sống trong ngôi nhà của chính tôi, nơi tôi có thể tự pha cho minh một tách trà nếu thích”

“Đi đâu chứ?” Isobel cắt ngang cuộc nói chuyện đang cao trào.

“Tất nhiên là tới nhà chúng ta rồi” Leandros trả lời “Isobel là một người phụ nữ rất bướng bỉnh đúng không?” Anh âm mưu nói với mẹ nàng. “Tất nhiên là do di truyền từ bà” Anh thêm vào với một nụ cười.

“Tôi không tự cắt mũi mình để trêu tức khuôn mặt tôi” Silvia chỉ ra.

“Anh nói nhà của anh là có ý gì?” Isobel thở hổn hển trong sự tức giận.

“Nhà của chúng ta” Anh chữa lại “Tôi thật sự yên tâm khi nghe điều đó. Đó là một chiếc mũi đẹp. Có lẽ chúng ta có thể cùng thuyết phục Isobel để lại mũi của cô ấy nơi mà nó đáng lẽ phải ở.

“Cậu đúng là một anh chàng quyến rũ, Leandros” Silvia gắt, mặc dù trên mặt bà đã đỏ bừng do hài lòng chứ không phải tức giận.

“Leandros, chúng tôi sẽ không tới nhà của anh” Isobel phản đối “Cắt điện sẽ chỉ trong một phút hoặc lâu hơn một chút, rồi tất cả mọi thứ sẽ trở lại bình thường!”

“Và nếu nó lại xảy ra lúc mẹ em đang ở trong phòng” Anh thách thức “Cứ chấp nhận khả năng mẹ em sẽ bị nhốt lại trong phòng, có đáng không?”

“Đó chính là những gì tôi định nói trước khi cậu tới” Mẹ nàng khổ sở gật đầu.

Isobel ném mình vào một trong những chiếc ghế và từ bỏ cuôc chiến “Vậy còn Clive và ông Miles thì sao?” nàng thêm vào những tai ương đã liên tiếp rơi vào mình ngày hôm nay “Họ sẽ phải đi cùng.”

Một luồng điện yên lặng bất ngờ chạy qua. Leandros nghiến răng “Tình nhân em có thể ngủ ở bất kỳ nơi nào anh ta muốn, miễn là không phải ở nhà của tôi.”

Mẹ nàng nhìn chằm chằm anh ta. Clive như bị hóa đá tại chỗ. Lester Miles quan sát một cách thích thú như đang xem một vở kịch hấp dẫn.

Tim Isobel như ngừng đập. Ôi, Thượng đế ơi! Nàng thầm rên rỉ, lấy tay c mắt lại và cầu mong thế giới hãy nuốt chửng nàng đi. Quá muộn rồi, nàng nhớ là mình đã để lại cho Leandros ấn tượng rằng nàng và Clive là người yêu.

Nàng không thể chịu đựng thêm được nữa. Nàng đứng lên “Tôi về phòng đây”, nàng thở một cách nặng nề và run rẩy đi lên cầu thang.

Lúc nàng lên được tầng bốn và cảm thấy đã bước vào căn phòng tối tăm của mình, nàng đã không thể thở nổi nữa, nàng đi thẳng tới chỗ điện thoại trong phòng và gọi tới quầy tiếp tân để kết nối với sân bay. Nếu nàng có thể đưa họ về nhà tối nay thì họ sẽ đi về, nàng quyết định. Thậm chí là phải đi trong khoang chứa hàng.

Không may mắn như vậy! Khi một ngày như thế này bắt đầu thì nó sẽ không ngừng lại khi chưa biến cuộc đời nàng thành một địa ngục sống. Không còn chỗ trống nào trên bất kỳ một chuyến bay nào ra khỏiAthens. Nàng đã bị kẹt. Mẹ nàng đã bị kẹt.

“Anh xin lỗi” Một giọng nói xuất hiện sau lưng nàng. “Việc anh theo tới đây đã gây ra nhiều rắc rối cho em.”

“Tại sao anh lại tới đây, Clive?” Nàng quay vòng về anh “Tôi không hiểu mục đích anh muốn đạt được là gì.”

Anh đứng dựa vào cửa. “Anh nghĩ anh sẽ có ích” Anh nhún vai chua xót “Mẹ của em đã đồng ý. Anh không nghĩ rằng chồng em lại xem sự hiện diện của anh ở đây với sự nghi ngờ như vậy.”

Anh không chỉ nghi ngờ – anh biết vì nàng đã nói với anh. Ôi, chết tiệt! Nàng nghĩ và thở dài nặng nề “Anh ta đã theo dõi tôi.” Nàng giải thích “Và khi nghe thấy anh đang ở đây anh ta đã tự suy ra điều tồi tệ nhất”

“Việc anh là gì của em không liên quan gì đến hắn ta nữa.” Anh nói cộc lốc “Em tới đây để đồng ý việc ly hôn, không phải xin phép hắn để có người yêu.”

Isobel cười phá lên. “Leandros là một người đàn ông rất quyền lực, kiêu ngạo và độc đoán. Khi anh ta nghe về anh, vụ ly hôn đã bị hoãn lại. Giờ tôi đang mắc kẹt với một người đàn ông quyết định sửa chữa cuộc hôn nhân hơn là nhường tôi lại cho một người đàn ông khác.”

“Đó thật là cổ hủ”

“Đó là Leandros.” Nàng trả lời và ngồi xuống phía cuối giường.

“Em không phải đi với hắn ta.”

Không? Tôi cũng ước vậy, nàng nghĩ. “Anh ta đã dụ dỗ mẹ tôi với những lời hứa về điều hòa nhiệt độ và tôi không thể bắt đầu liệt kê những thứ xa xỉ mà mẹ tôi đang mong chờ.”

“Bà ấy thậm chí còn không ưa hắn.”

“Anh đừng có tin cái vẻ ngoài mẹ tôi dựng nên.” Nàng nói một cách nặng nề “Mẹ tôi đã từng nghĩ rằng anh ta là điều tuyệt vời nhất từng xảy đến với tôi.” Cho đến khi mọi việc không thành, bà đã ước cho anh ta vào địa ngục.

Clive thườn thượt đi tới. Anh ấy như là một khẩu đại bác. Tất cả đều là sắt với một cái ghế phơi nắng sạm. Những người phụ nữ ngưỡng mộ và luôn đâm đầu theo anh. Anh làm việc ở một câu lạc bộ thể hình. Anh luôn kiên nhẫn giúp đỡ con người ta hàn gắn lại. Anh là người tốt.

“Anh tớiAthensmong rằng tôi sẽ cần được an ủi sau khi gặp Leandros, đúng không?” Nàng đột nhiên nhận ra.

Điều đáng buồn là anh không hề phủ nhận “Một người đàn ông có thể hy vọng.”

Và một người phụ nữ có thể mơ ước. Và mơ ước của nàng hiện giờ đang ở dưới lầu, cố lấy đi cuộc sống của nàng. “Tôi xin lỗi” nàng thì thầm.

Anh đi tới ngồi cạnh nàng ở trên giường “Em định sẽ làm gì?” Anh hỏi.

Khóc hết nước mắt ư? “Cho nó một cơ hội” Nàng nhún vai.

Thở dài, Clive quàng một tay quanh nàng và cho nàng một cái ôm đầy thương cảm. Đó là một vòng tay ấm áp, khỏe mạnh, yên tâm và an toàn. Nhưng đó chỉ là một vòng tay sai lầm và một người đàn ông sai lầm. Mà nàng ước nó không phải như thế.

“Hay thật đấy” Một giọng nói chua chát vang lên.

Isobel cảm thấy trái tim rơi bịch xuống tận ngón chân. Clive ôm chặt nàng một lần cuối rồi đứng dậy. Khi anh bước về phía Leandros, nàng có thể cảm nhận được sự thù địch nảy ra giữa hai người bọn họ. Nó lại một lần nữa gợi lên hình ảnh về những con mèo nguy hiểm, chỉ có những người đàn ông thú dữ như vậy mới muốn đối chọi nhau. Họ không nói một lời. Tất cả đều là một phần của cuộc thử nghiệm về việc giữ im lặng. Clive không ngừng đi bộ và Leandros cũng không di chuyển nên vai của họ sượt qua nhau như những người bạn sau cuộc đối đầu mà bạn mong đợi.

Lúc mà Clive ra khỏi phòng, cửa phòng ngủ bị sập lại với một lực mạnh. Isobel đứng lên và đi đến một ngăn kéo nhỏ của chiếc tủ và kéo ngăn kéo trên cùng ra vì một lý do nào đó mà nàng không thể nhớ được.

“ của tôi tới rồi” Leandros thông báo “Lester Miles và tài xế của tôi đang đưa mẹ em ra đó.”

“Anh nên đi cùng với họ” Câu nói không hề có chút thiện cảm.

“Và để em lại một mình với tên to lớn đó? Em phải nghĩ tôi điên mới làm vậy”

“Clive là bạn của tôi, không phải người yêu.” Đó, nàng đã nói ra với anh rồi. Bây giờ anh có thể thoải mái mà quay trở lại vấn đề ly hôn.

“Quá muộn rồi em yêu à” Anh cười nhạo “Chắc chắn hắn ta là người yêu cũ của em.”

“Anh ấy không phải là người yêu của tôi.” Nàng giận dữ.

Đôi mắt đen của anh lóe sáng lên. Anh di chuyển nhanh như chớp, trái tim nàng đập dữ dội khi anh ghé sát mặt lại gần nàng. “Đừng nói dối tôi” Anh gầm lên “Tôi không phải một thằng ngốc. Giống như em, tôi có thể đếm.”

“Đếm?” Nàng cau mày “Anh đang nói cái gì thế?”

Anh thở nặng nề qua kẽ răng. Nếu anh chạm đến nàng, nàng có cảm giác rằng anh sẽ lập tức bóp ngạt nàng trong cơn giận dữ này. Nhưng anh đã không chạm vào nàng. Anh giơ bàn tay lên và chìa bốn ngón tay ra trước mặt nàng. “Bốn người. Ba phòng.” Anh phì phò “Em hãy thử làm tính cộng đi. Vậy một người thừa sẽ ngủ ở đâu?”

“Tại sao anh…” Lời nói của nàng bị ngắt bởi hơi thở hổn hển khi nàng hiểu anh đang nghĩ gì “Clive không dùng phòng này với tôi.” Nàng phủ nhận “Anh ấy không đến đây cùng tôi. Anh ấy tự tới, tự đặt phòng. Và phòng của anh ấy thậm chí không cùng tầng này.”

Anh không tin nàng. Nàng có thể nhận thấy điều đó qua biểu tình đáng sợ trên mặt anh. Không nói thêm lời nào, nàng hất tay anh ra, đi thẳng đến tủ quần áo, mở tủ ra và quay người lại “Phòng của tôi. Quần áo của tôi” Nàng giận dữ “Giường đơn của tôi.”

Bàn tay nàng gõ nhẹ, hướng ánh nhìn chằm chằm của anh qua chiếc đi-văng ba chân nằm gần tủ giầy của khách sạn dành cho phòng đơn.

“Anh có biết anh là gì không, Leandros? Anh là một con lợn Sô-vanh chính hiệu. Sao anh dám chạy đến đây và tỏ ra khinh bỉ với những gì mà anh nghĩ tôi đang làm với cuộc sống hèn mọn này của tôi, trong khi anh đang hưởng thụ với Diantha Christophoros trên cái du thuyền siêu đẳng cấp ấy?”

Anh nhìn nàng chằm chằm “Những gì tôi đã nói về Di…”

“Nói về tiêu chuẩn” Nàng lướt qua anh “Chắc giờ tôi phải đi đối chất với cô ta để làm cho mọi thứ công bằng hơn. Tôi nên làm thế chứ, Leandros?” Nàng thách thức “Tôi có nên đối đầu với cô ta? Tôi có nên độc đoán và đe dọa sẽ đánh cô ta nếu cô ta dám nhìn tới người đàn ông của tôi? Có lẽ tôi nên làm vậy.” Nàng thở phì phò, ngực phập phồng và ánh mắt tóe lửa vì giận dữ. “Có lẽ tôi nên làm vậy và thông báo cho tất cả mọi người trong cái thành phố này biết rằng Isobel, con điếm đáng sợ, đã trở lại rồi.”

Nàng phải thở dốc để lấy không khí lúc nói xong. Còn anh thì hầu như không thở và mặt anh trở nên nhợt nhạt. Nhưng trong mắt anh ánh lên một tia nhìn nguy hiểm “Con điếm.” Anh rít lên “Em không phải là con điếm đáng sợ gì cả. Em chỉ là một người phụ nữ giận dữ đang cố phòng thủ mà thôi”

“Phòng thủ cái gì?” Nàng thờ ơ hỏi lại.

“Vị thần tình yêu tóc vàng của em.”

Lúc này nàng biết nàng đang gặp rắc rối. Anh không tin nàng về Clive, và đang chậm rãi tiến về phía nàng như một người đàn ông đang khẳng định chủ quyền của một thứ thuộc về mình.

“Anh dám à?” Nàng cất tiếng và bắt đầu run rẩy khi tay anh tiến gần tới.Tayanh vươn ra và ôm lấy eo nàng. Nếu lùi lại, nàng sẽ chạm vào tủ quần áo; nếu ở yên tại chỗ thì chắc chắn nàng sẽ chết trong tay tên cầm thú này.

“Andros, không” Nàng run rẩy cất tiếng và cố gắng thoát ra và tránh những gì sẽ xảy đến.

Tayanh quàng quanh eo nàng và ép sát nàng vào người anh. “Nói lại đi” Anh ra lệnh.

“Nói gì cơ?” Quá tập trung vào sự gần gũi của anh làm đầu óc nàng trống rỗng.

“Andros.” Anh thì thầm với một giọng trầm khàn và gợi cảm làm cho nàng không thể thở. Nàng đã nói tên anh như vậy ư? Nàng không thể nhớ nổi. Nàng mong là không vì như vậy nàng phải cho đi quá nhiều.

Một bàn tay khác của anh trượt lên trên và cuốn lấy một lọn tóc của nàng rồi không thương xót mà giật mạnh xuống để anh có thể chạm tới cổ nàng. Nàng biết điều gì sẽ xảy tới, hơi thở của nàng bị chặn lại nơi cuống họng. Nếu nàng để anh đặt lưỡi vào chỗ phía dưới dái tai thì chắc chắn nàng sẽ nổ tung vì vui sướng mất.

“Nói đi” Anh lặp lại. Mắt Anh đen như mật đường và mặt anh căng ra như đang phải kiềm chế. Lưỡi anh đã tách ra và đang tiến tới gần cổ của nàng

Nàng như bị nghẹn lại. “Andros” Nàng thì thào.

Miệng anh chệch sang hướng khác. Nó quá nhanh, quá bất ngờ làm nàng không có cơ hội để kháng cự. Anh chiếm đoạt miệng nàng một cách phá phách. Anh cứ tàn phá như vậy trong khi nàng đang phải cố gắng để hít thở. Ngực nàng nhấp nhô cọ xát vào khuôn ngực rắn chắc của anh và hông nàng gần như bị nghiền nát bởi sức mạnh của anh. Không một thứ gì bị bỏ phí, nụ hôn, những cái động chạm, mùi vị, hương thơm và thậm chí cả những âm thanh họ tạo nên đều được gộp lại và sử dụng để tăng thêm kinh nghiệm.

Nó luôn luôn là như thế này. Một giây trước không có gì xảy ra, ngay sau đó họ lại ngay lập tức bị lôi kéo vào một bữa tiệc nóng bỏng đầy khoái cảm.Tayanh luồn vào tóc nàng. Sau đó những lọn tóc trượt qua bàn tay anh và nàng bất giác run rẩy vì nàng luôn cảm thấy thật gợi cảm khi anh làm như vậy. Chiếc áo của nàng thật dễ cởi, nó đã biến mất không một giấu vết. Tiếp theo là áo anh được cởi, để lộ ra nửa thân trên nóng bỏng và nàng đã phải rên rỉ khi luồn những ngón tay vào mái tóc xoăn đen rối bù của anh.

Họ hôn nhau như những kẻ điên, nàng cắn môi anh và anh cắn lại. Lưỡi họ cùng nhau khiêu vũ và mắt họ khóa chặt vào nhau. Nàng kéo khóa quần anh xuống và bao phủ lấy nó với sự mềm mại của bàn tay nàng. Anh rên rỉ. Anh thật nóng bỏng, cứng và không thể kiểm soát nổi, và nàng cũng vậy. Với một cử động nhanh chóng và lặng lẽ, anh đã đặt nàng xuống chiếc đi-văng rồi cúi xuống và cởi nốt chỗ quần áo còn lại của nàng.

“Tôi sẽ ăn sống em đấy!” Anh nói và cởi hết quần áo của mình ra. Và anh đã nói thật. Anh cúi đầu xuống và mặt anh gắn chặt lên một bên ngực nàng. Nàng run rẩy vì khoái cảm, những ngón tay của nàng bám chặt lấy vai anh để nàng có thể kéo anh xuống cạnh nàng. Anh thật tuyệt vời, anh thật đẹp, làn da của anh như là được bôi dầu. Nàng vuốt ve nó, mơn trớn và xoa bóp nó đến khi anh không thể chịu được nữa và phải quay trở về miệng nàng.

Mỗi phân trên người anh đều căng cứng lên với sự kích thích ấy. Mỗi phân trên người nàng lạc vào một thế giới của sự đói khát và ham muốn được thỏa mãn. Họ hôn nhau, họ vuốt ve nhau và lăn vào nhau như hòa làm một thân thể. Khi anh vươn tới giữa hai chân nàng, nàng òa khóc làm anh phải thốt lên một lời thề và bao lấy những âm thanh đó bằng miệng của mình. Căn phòng tỏa sáng lung linh dưới ánh nắng chiều vàng nhạt. Sức nóng trong phòng thật dữ dội và cơ thể họ ướt đẫm mồ hôi. Khi anh bắt đầu đi vào trong nàng, nàng lại một lần nữa khóc òa lên. Lần này anh phải che những âm thanh ấy lại bằng tay mình. Nàng cắn anh, ngậm chặt lấy cạnh bàn tay anh đến khi anh phải rên rỉ vì sung sướng, rồi anh rút tay ra và cuối cùng chôn chặt miệng mình vào cổ nàng

Lửa tình tràn ngập trong không gian ẩm ướt. Hai chân nàng quấn quanh eo anh. Với mỗi cú thúc vào, nàng lại phát ra một tiếng khóc nấc lên còn anh thì không ngừng rên rỉ. Đó là một sự kết hợp khăng khít và chật cứng, nóng bỏng và căng thẳng trong từng giác quan. Anh đưa nàng lên đến đỉnh, sau đó dùng hai bàn tay ôm chặt lấy mặt nàng. Tim anh đập thình thịch. Mắt anh tối sầm lại, đôi môi đẹp cắn chặt, chấp nhận chờ đợi những gì sắp xảy đến làm anh thật căng thẳng.

Cơn cực khoái đầu tiên làm nàng ngừng thở. Anh rên lên “Ôi, lạy Chúa tôi” khi nàng bắt đầu co thắt dọc theo chiều dài của vật nam tính ấy. Mắt anh nhắm chặt, mắt nàng cũng nhắm chắt, mỗi cơn cực khoái kéo đến với từng cú thúc vào đến khi tất cả chỉ còn cảm giác của một cơn giông tố kéo dài. Họ luôn luôn như thế, không có nơi nào có thể cản trở họ khỏi những cơn bão của khoái lạc.

Sự dịu dàng xuất hiện. Nó phải như vậy. Họ không thể cứ chia sẻ một điều gì đó thân mật và đặc biệt rồi đứng lên và bỏ đi ngay. Leandros quay lưng lại và ôm Isobel vào lòng, nàng cuộn tròn trong vòng tay anh khi anh cố gắng lấy lại nhịp thở. Cằm nàng đặt lên nơi hõm của cổ anh, tay nàng ôm vòng quanh ngực anh. Nàng có thể cảm thấy cơn dư chấn còn đọng lại sau việc bọn họ vừa làm, nàng tặng anh một nụ hôn chậm rãi, ẩm ướt. Đó là một trong những cảm giác hết sức tinh tế khi mà không có bất kỳ thứ gì là quan trọng hơn những xúc cảm mà họ dành cho nhau.

Rồi chiếc đèn sáng lên. Tủ lạnh ở góc phòng bắt đầu kêu vù vù. Những tiếng tung hô truyền tới qua bức tường mỏng và hiện thực quay trở lại cùng với điện.

Leandros ngồi bật dậy và nhanh chóng rời khỏi giường “Hãy nói lại cho tôi rằng chiếc giường này không đủ lớn cho hai người” Anh nghiến răng ken két rồi sải bước tới căn phòng tắm nhỏ và đóng sầm cửa vào.

hắc anh bị điên mất rồi. Anh lấy nó làm cái cớ tự nhủ với bản thân khi đang tắm và cố rửa sạch hết mồ hôi sau cơn khoái lạc vừa rồi bằng những dòng nước ấm.

Anh thật sự muốn điều này một lần nữa ư? Anh thật sự muốn cảm thấy mất kiểm soát mọi lúc mọi nơi mà không thể suy nghĩ gì được ư? Nàng chạm vào anh và anh cảm thấy da mình đang nóng sôi lên, nàng ném cơn thịnh nộ vào anh và kích thích anh đến nỗi hoàn toàn mất đi lý trí. Nàng căm ghét gia đình anh, nàng căm ghét cuộc sống của anh, nàng đã học ngôn ngữ của anh nhưng lại không thèm nói cho anh biết để nàng có thể lén lút nghe ngóng mọi cuộc đối thoại xung quanh anh như một điệp viên. Nàng đã đe dọa sẽ gây rắc rối và anh phải là một thằng ngốc nếu không tin nàng.

Anh hiểu một mụ phù thủy và là một kẻ khó ưa. Chẳng phải anh luôn tự nhắc nhở bản thân mình một tuần trước ở Tây Ban Nha hay sao? Xả nước chảy xuống bụng, anh lấy tay chà xát tất cả những nơi nàng đã chạm vào trong nụ hôn lúc cuối cùng ấy. Những cảm giác rung động quét qua anh, nóng bỏng và ngọt ngào, một cảm giác rõ ràng trào dâng trong anh. Những lời khiêu khích của nàng không phải lúc nào cũng sắc bén, anh đột ngột nhận ra lúc tắt vòi hoa sen.

Túm lấy một chiếc khăn tắm khô của khách sạn, anh bắt đầu lau khô người. Nó có mùi của Isobel – mùi nước hoa của nàng bất chợt quay trở lại trên da anh và bay lượn xung quanh các giác quan của anh như một liều thuốc thần kỳ làm anh mãi mãi bị bỏ bùa. Chẳng lẽ cái khách sạn tồi tàn này không thay khăn tắm thường xuyên ư? Nhìn xung quanh căn phòng tắm nhỏ bé, anh phát hiện thấy đồ đạc của phụ nữ sinh sống nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào của đàn ông.

Không có cả một chút mùi nào của đàn ông trên khăn tắm. Chẳng lẽ những gì cô ấy nói là thật? Không, anh sẽ là một thằng ngốc nếu anh tin lời nàng, anh tự nhủ với bản thân mình. Nếu tên khổng lồ vai u thịt bắp kia mà không biết cái cảm giác hòa tan trong vòng tay của người đàn bà ấy thì anh ta không phải là đàn ông, theo như đánh giá của anh.

Anh thật sự muốn tất cả những điều này quay lại trong cuộc sống của anh ư?

Hôm nay là một ngày của sự điên rồ, chỉ thế thôi. Anh đã nhìn thấy, đã nhớ, đã ham muốn và giờ anh đã có. Chắc là đã đủ để cho Isobel trở lại cuộc sống của nàng và anh trở về với cuộc sống của mình.

Nhưng sự thật không phải vậy, và anh nhận ra điều đó ngay khi anh bước ra khỏi nhà tắm với một chiếc khăn tắm choàng quanh hông. Nàng đang đứng cạnh cửa sổ trong một chiếc áo choàng tắm màu xanh dương mà anh thấy thật quen mắt. Có phải nó giống như chiếc áo choàng của anh trong căn nhà ởAthensmà nàng thường lấy đi vì nàng muốn cảm nhận anh thật gần gũi qua làn da ấy? Mái tóc nàng xõa ra đằng sau và đôi tay nàng dường như biến mất trong chiếc túi rộng kia. Anh muốn tiến tới đó và vòng tay ôm choàng lấy nàng nhưng cơn giận dữ và sự thất vọng đã ngăn anh làm vậy.

Anh lại muốn để nàng đi lần nữa sao? Không phải trong cuộc đời này “Em có thể sử dụng nhà tắm.” Anh bình tĩnh nói như không có gì và anh có thể quay đi khỏi nàng.

“Tôi sẽ vào sau khi anh đi” Nàng trả lời

Anh đang chuẩn bị mặc quần áo khi nàng nói câu đó nhưng mọi cử động của anh ngừng lại và đột nhiên anh cảm thấy một cơn đau nhói. “Nếu em đã quên mất” Anh cúi xuống nhặt quần của mình “Thì em đi với

“Không, tôi không đi”

Chân anh nặng như bị gắn chì ở dưới “Em phải đi” Anh khăng khăng “Em không thể ở lại nơi này được, và mẹ em…”

Nàng quay lại nhìn thẳng vào anh. Anh chỉ cảm thấy lồng ngực như bị thít chặt lại. Nàng trông thật nhợt nhạt và mỏng manh, yếu ớt, dường như nàng có thể trôi đi nếu cửa sổ mở ra.

“Tôi sẽ rất cảm kích nếu như anh cho mẹ tôi ở nhờ đêm nay” Nàng yêu cầu một cách lịch sự “Anh đã nói đúng về khách sạn này, đây không phải một nơi bà có thể ở và tôi không muốn làm bà bực mình thêm nữa nếu cứ tiếp tục ở đây. Nhưng tôi sẽ ở đây và đón bà vào sáng mai để kịp cho chuyến bay về nhà.

“Em sẽ đi với tôi.” Anh kiên quyết một lần nữa và không muốn nghĩ đến ngày mai.

Nhưng nàng lắc đầu “Tôi nghĩ chúng ta đã mắc đủ sai lầm cho một ngày rồi.”

“Đây không phải là một sai lầm” Anh vừa nói thế sao? Khi nhốt mình trong buồng tắm có thể anh đã đồng ý với nàng. Nhưng giờ đây, sau khi nhìn thấy nàng một lần nữa, anh không muốn đây lại là một sai lầm “Chúng ta vừa mới làm tình…”

“Không” Nàng phủ nhận điều đó, và điều đáng sợ hơn là nàng đã phủ nhận nó một cách cực kỳ bình tĩnh “Anh đã nói đúng”. Nàng hơi nghiêng đầu và tỏ ra hiểu biết “Hai người có thể nằm trên chiếc giường hẹp đó. Tôi xin sửa lại. Và giờ thì tôi muốn anh hãy rời khỏi đây”

“Rời khỏi” Anh lặp lại. Nàng vừa đuổi anh đi sao? “Để cho thần tình yêu của em trở lại à?”

Anh thúc giục nàng trong im lặng. Nói gì đi chứ, như kiểu – Vâng, anh ấy đang đợi ngoài cửa! Rồi anh có thể nhanh chóng trả đũa nàng. Anh có thể quẳng nàng trở lại chiếc giường đáng nguyền rủa đó!

Nhưng nàng không nói gì cả. Nàng chỉ quay người đi và bước vào phòng tắm để mặc anh đứng đó như một tên ngốc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.