“Hạng đàn bà rẻ tiền như cô, còn lâu tôi mới để tâm đến. Con của cô cũng là thứ rác rưởi, giết chết nó đi, tôi không cần. Giang Ngữ Hân, hãy ký vào đơn ly hôn”
Lãnh Mạc ôm đầu, chiếc hộp màu bạc chỉ duy nhất hai món đồ nhẹ nhõm nhưng hắn cũng không cầm nổi nữa. Rơi ‘bộp’ xuống nền đất. Hắn đã nhớ lại, hắn nhớ lại tất cả.
Lãnh Mạc cả đời luôn tự cao, tự đại, luôn cho mình là đúng, luôn nghĩ rằng mình là người sáng suốt nhất, có thể nhìn thấu mọi việc. Nhưng mà…những câu nói ba năm trước của hắn, lúc đến bệnh viện gặp Ngữ Hân, hắn nhớ rất rõ, lời lẽ đau như dao cắt đó là chính miệng hắn đã ban cho người phụ nữ hắn yêu thương cả đời. Lãnh Mạc gầm lên đau khổ, trong căn phòng hạnh phúc trước đây, bây giờ quay đầu nhìn lại đã không còn như trước nữa rồi.
Người ta nói đúng lắm.
Nếu không nói được câu yêu, thì đừng nên nói rằng chỉ thương đôi chút. Lời yêu còn không kịp nói ra, thì nói chi đến câu chia tay tạm biệt. Hân Hân, anh đã nói rằng sẽ bảo vệ em cả đời, nhưng cuối cùng anh lại là người hại em, hại chết con chúng ta.
….
“Con của tôi, hai người chôn cất nó ở đâu?” Lãnh Mạc ảm đạm. Hắn không còn vẻ dũng mãnh của một lão đại nữa, trước mặt hai người thuộc hạ thân thích là Hà Sinh và Dany, Lãnh Mạc giống một người cha hơn nhiều.
Dany và Hà Sinh hơi bất ngờ gì nhiều vì trí nhớ của Lãnh Mạc đã hồi phục nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-vay-luyen-ai/729006/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.