Ông cậu đến chiều bỗng dưng sốt cao làm Tiểu Thúy phải chăm sóc ông liên tục suốt mấy tiếng đồng hồ ông mới hạ sốt. Tuy bị bệnh nhưng ông ấy vẫn luôn miệng hỏi thăm Tiểu Thúy rằng Tiểu Hân của ông đã về nhà chưa, nhưng cuối cùng chỉ nhận lại cái lắc đầu từ cô bé.
“Ông cậu yên tâm đi, cô ấy đi với thiếu gia, sẽ an toàn mà” Tiểu Thúy đưa ông cậu hai viên thuốc con nhộng mà bác sĩ đã kê đơn “uống đi cậu”
“Hây da, chính vì nó đi với lão đại nên ta mới lo lắng đó chứ” ông cậu buộc miệng nói ra, sau đó lại sợ hãi nhìn tới lui, không có ai hết ông mới dám hỏi “Lão đại và Tiểu Hân đã…có gì đó với nhau…lâu chưa con?”
“Có gì là có gì ạ?” Tiểu Thúy ngây người “con không hiểu”
Con bé ngốc này, không lẽ bắt ta nói thẳng ra hai chữ “lên giường” nó mới hiểu sao cơ chứ, bực mình hết sức mà.
Ông cậu ức chế đấm mạnh vào chiếc gối “tức quá đi mà”
“Tức gì vậy ông cậu?” Tiểu Thúy một lần nữa chất vấn ông bằng vẻ mặt ngô nghê càng làm ông cậu nổi điên “trời ơi, không có gì hết, con đi ra làm việc của con đi, cậu tưới rau đây” sau đó ông cậu quay người lại níu kéo thêm một câu “chừng nào Tiểu Hân nó về, con nhớ gọi cậu đó nghe”. Tiểu Thúy gật đầu rồi chạy vào bếp, ai làm việc nấy.
Tiết học của Ngữ Hân kết thúc, hôm nay cô thắt tóc bím ngắn chỉ đến ngang vai, trong trang phục áo sơ mi trắng trễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-vay-luyen-ai/728968/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.