Để tránh vận động mạnh thêm một phần để Giang Ngữ Hân hồi phục cơ thể, tái tạo máu nhanh chóng nên những ngày vừa qua, kể từ lúc Ngữ Hân tỉnh lại, Lãnh Mạc luôn căn dặn bác sĩ riêng của hắn kê cho cô loại thuốc an thần tốt nhất, vì vậy Ngữ Hân ngủ li bì suốt như mèo lười. Khi Ngữ Hân tỉnh lại, có người hầu hạ cơm bê nước rót, việc đi tắm của cô cũng có hầu gái lo lắng kỹ lưỡng, và rồi Ngữ Hân lại lăn ra ngủ.
Đến tận hôm nay, Ngữ Hân mới cảm thấy khỏe hẳn, mi mắt khẽ động đậy, ý thức đã sống lại. Bất chợt nhận ra đây không phải là căn phòng “số tám” mà là nơi khác. Căn phòng rộng gấp năm lần nơi cũ, mà còn sang trọng nữa, quan trọng nhất là yên tĩnh vô cùng. Đảo mắt nhìn xung quanh, Ngữ Hân bất giác nghĩ có phải đây là thiên đường không nhỉ, nhưng rồi cô bật cười chính mình, một sát thủ như cô thì làm sao đến thiên đường được.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói lãnh đạm vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngữ Hân.
“Không giết tôi?” Giang Ngữ Hân cố gắng chống tay ngồi dậy nhưng vô lực, bởi vì cổ tay bên phải của cô là một cục bột lớn chiếm hữu.
“Nằm yên” Lãnh Mạc nghiêm nghị
“Sao tôi phải nghe lời anh?” Giang Ngữ Hân nhếch môi, cô vẫn còn một tay bên trái nên dù khó khăn vẫn ngồi dậy được mà không cần sự giúp đỡ từ ai cả. Thấy Ngữ Hân vẫn ngang ngược, Lãnh Mạc đè cô nằm lại xuống giường, hắn dùng cánh tay to lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-vay-luyen-ai/728961/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.