Lãnh Mạc nghe Ngữ Hân nói rành mạch câu nói ấy, gương mặt hắn ta có chút biến sắc, nhưng ngay sau đó lại trở về lãnh đạm đến đáng sợ, không khí căn phòng lúc này im phăng phắc. Ngữ Hân nhận thấy cảnh này lặng xuống so với lúc nãy, cô đặt nhẹ chai thuốc không dùng đến lên bàn, lẳng lặng mở cửa phòng Lãnh Mạc bước ra.
Lãnh Mạc ngồi phịch xuống chiếc giường to lớn của hắn, hai tay xoa đầu, câu nói của Ngữ Hân lúc nãy văng vẳng bên tai hắn “tôi và anh ta là hai đầu chí tuyến” nhìn ra bầu trời chạng vạng, Lãnh Mạc nhếch môi.
“Hai đầu chí tuyến, không thể nào ở cùng một chỗ, là kẻ thù vẫn là sự lựa chọn tốt nhất giữa tôi và cô”
….
Giang Ngữ Hân vừa xuống bếp, thím Lý đã kéo tay cô lại rồi hỏi dồn dập “Ngài ấy có làm gì con không? Không đánh đập con đến tàn phế chứ? Nhưng con đã động phải vào đồ vật gì của Ngài ấy? Tại sao con không cẩn”
“Thím à, thím mà nắm tay nữa là cổ tay tôi sẽ bị phế trong tay thím đấy” Giang Ngữ Hân ngắt lời thím Lý, cô thấy bàn ăn của Lãnh Mạc và Hà Băng đã được chu toàn xong, Ngữ Hân biết mình đã xong việc, liền quay trở về căn phòng “số tám” quái đảm kia của mình để nghỉ ngơi, trước khi đi cô không quên ngoảnh mặt lại nói với thím Lý “ngày mai tôi phải đi học ở trường, thím thu xếp việc nhà giúp tôi một hôm, hôm sau tôi sẽ làm bù”
Khóa trái cửa phòng, Ngữ Hân nằm sấp trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-vay-luyen-ai/728956/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.