Ngữ Hân từ khi rời phòng tắm, cô như kẻ mất hồn, mặc dù tính tình cứng rắn, không phải nhi nữ thường tình như quả thực vào căn phòng “số tám” này, cô bị dọa mất vía một phen. Ngồi thừ người trên chiếc giường lớn, Ngữ Hân thu bé mình lại, suốt đêm giữ cả tâm trạng đề phòng.
Sáng hôm sau, Ngữ Hân được thím Lý chỉ dạy về quán xuyến việc nhà từ nấu ăn, quét dọn, giặt giũ,…
“Cô bé, đêm qua chỗ lạ con không ngủ được sao?” Thím Lý trừng mắt nhìn Ngữ Hân, bàn tay định sờ trán Ngữ Hân thì theo bản nămg vốn có, cô né sang một bên rồi hất tay bà ấy xuống.
“Bà làm gì vậy?” Giang Ngữ Hân vừa nãy mơ ngủ, cô không để ý lời hỏi han của thím Lý, vả lại từ ngày hôm qua bước chân vào ngôi nhà này của Lãnh gia, Giang Ngữ Hân luôn có cảm giác mọi người ở đây có thể ra tay với cô bất cứ lúc nào.
“Ta…ta chỉ quan tâm con, Ngữ Hân, ta..thấy sắc mặt con không tốt” thím Lý hạ giọng “chỗ lạ nên con mất ngủ sao”
Giang Ngữ Hân cong môi, cố tạo nụ cười thân thiện nhưng đôi mắt cô nhìn thím Lý vẫn còn rất e dè “không có, tôi ngủ rất ngon, cám ơn thím”
“Ngữ Hân, thím chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở con, đã là người làm ở Lãnh gia, nên giữ thái độ và lời nói chừng mực, nhất là đối với thiếu gia, Ngài ấy không phải là người dễ dung thứ cho bất cứ người hầu nào, chỉ cần con sai trái Ngài ấy có thể phế cả hai tay, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-vay-luyen-ai/728954/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.