Giang Ngữ Hân gương mặt không mảy may biến sắc, chỉ có bàn tay là nắm chặt chiếc di động, miệng lẩm bẩm điều gì đó rồi quyết định đi nhanh đến nơi bọn người đang giam giữ ông cậu của cô.
Giang Ngữ Hân chẳng mấy chốc đã có mặt tại căn nhà hoang đó, quả thực gọi là nhà hoang nhưng nơi này còn khang trang và tốt hơn nhiều so với căn nhà cô đang thuê. Lướt mắt qua một dọc địa hình nơi này, Giang Ngữ Hân thản nhiên bước vào, cô trong trang phục quần đen bó sát và áo ống chỉ ngang eo, bên ngoài khoác thêm chiếc áo kaki bụi, dáng vẻ của cô lúc này chẳng khác nào nữ hắc bang.
“Tôi đến rồi” Giang Ngữ Hân lên giọng, chỉ sau lời nói của cô, một cánh cửa lớn bỗng dưng mở ra, hai tên đàn ông cao lớn đứng canh gác phía ngoài, gương mặt bọn chúng sát khí vây quanh, và dĩ nhiên tất cả đều có súng lục mang bên mình, một tên thấy Giang Ngữ Hân có vẻ ngờ ngợ không chắc, hắn ta quay sang nói to nhỏ cùng tên canh gác còn lại điều gì đó. Khoảng chừng năm phút băn khoăn mới cho cô vào bên trong.
Thật là phiền phức. Giang Ngữ Hân xì một tiếng dài, cô lên tiếng chất vấn “các người giam giữ cậu tôi ở đâu?” Nhìn bên trong căn nhà, rất nhiều hướng cầu thang, Giang Ngữ Hân vừa tức giận vừa lo lắng cho ông cậu, bởi vì ông ấy vốn nhát gan, cô chậm trễ đến cứu như vậy, cũng có thể ông ấy lại bị cao huyết áp.
“Cô cứ lên phía trên” tên đàn em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-vay-luyen-ai/728952/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.