Chương trước
Chương sau
Pằng…
"Lôi xác của hắn ta đem cho cá sấu trong hồ ăn đi”
Người thanh niên bắt chéo chân, bàn tay lắc lắc ly rượu whisky đỏ 1970, gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ, sau khi giết chết tên đàn em vừa phản bội sau thi vụ vận chuyển hàng hóa đến Ả Rập, không chút thương tiếc hắn phủi sạch quần áo đứng dậy.
Trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc súng, trên trần nhà chỉ còn vang lên tiếng quạt trần, bụi bặm gần như bay phảng phất trong không khí tạo cảm giác âm u lạ thường, hắn ta nhếch môi
“Sòng bạc”
“Dạ thưa vẫn ổn”
“Vũ khí”
“Đã qua mặt được cảnh sát quốc tế, vận chuyển an toàn đến Mỹ”
“Thuốc phiện”
“Thưa ông chủ, mọi chuyện đã xong xuôi”
“Doanh thu”
“Dạ, doanh thu tháng này tăng gấp ba lần tháng trước, 5000 tỉ đô la”
Hắn ta chỉnh lại cà vạt, hỏi từng mảng kinh doanh, lần lượt có các đàn em phụ trách trả lời một cách chân thực, đó là những tên mà hắn ta yên tâm giao phó, xong xuôi mọi việc, hắn liếc sang thư ký của mình rồi nháy mắt, anh ta liền hiểu chuyện đến thì thầm
“Thưa boss, đã sắp đặt cho anh cô gái đẹp nhất, hôm nay hẹn ở khách sạn năm sao Ngân Doanh”
“Tôi không muốn cô ta có thai, anh biết rồi chứ, sắp xếp ổn thỏa đi”
“Vâng thưa boss”
Hắn lịch lãm bước ra khỏi nhà kho, cầm xấp tiền dày cộm đưa cho thư ký riêng của mình “đây là của cô ta, đêm nay phục vụ tôi cho tốt”
“Vâng ạ”
…..
Đại học Thượng Hải, khoa thiết kế thời trang
Reng…reng chuông điện thoại vang lên, dòng chữ “cục nợ lớn” hiện rõ trên màn hình, cô thở dài chần chừ không biết người đó lại gây ra chuyện gì nữa.
“Alo, cậu à, con nghe đây”
“Ngữ Hân à, con mau tới cứu cậu với” giọng người đàn ông trung niên hét lớn van xin “bọn họ muốn…giết cậu”
“Cậu lại đánh bạc nữa hả”
“Ngữ Hân à…cậu hứa…đây là lần cuối, huhu bọn họ nói nếu không trả tiền lãi, họ sẽ chặt…ngón tay của cậu đó con à”
“Vậy sao, cho họ chặt đứt tay của cậu luôn đi, về sau khỏi đánh bạc nữa, trời ạ, đây là lần thứ bao nhiêu cậu nói là lần cuối rồi chứ, vậy mà vẫn tính nào tật đấy” Giang Ngữ Hân tức giận, máu nóng dồn lên, đỏ ửng cả khuôn mặt trái xoan vốn có của mình
“Huhu con ơi, mau đến sóng bạc Victoria đi huhu, cậu sợ lắm”
Giang Ngữ Hân đặt tay lên trán, cô thở khó nhọc “cậu lại nợ bao nhiêu tiền nữa?”
“Chỉ có 50 triệu thôi cô bé” lần này giọng nói dữ tợn khác hẳn, đó là một tên quản lý sòng bạc, hắn giật máy rồi quát lớn “mày không đem 50 triệu đến, tao giết chết cậu mày, biết chưa?”
“…”
“Ơ…ơ kìa, anh kia” chết rồi, 50 triệu, làm sao đào ra 50 triệu trả nợ cho cậu đây chứ, mình điên mất thôi, hây da.
Giang Ngữ Hân mặc kệ tiết học đang diễn ra, cô ba chân bốn cẳng chạy nhanh nhất có thể đến sòng bạc đang giam giữ cậu của mình.
“Cầu trời có thể đàm phán được với bọn chúng thả cậu ra” hít thở một hơi dài, Ngữ Hân liều mình tiến vào sảnh của sòng bạc.
Quả thực nơi này cứ như là khách sạn năm sao, quá tuyệt vời, quá đẹp, những chiếc đèn chùm ngũ sắc treo hoa mĩ trên trần nhà tạo ra ánh sáng ma mị như chốn thần tiên, hai bên vách tường là tranh ảnh hữu tình, có cả bản vẽ gốc của Picasso nữa, nhân viên sòng bạc được ăn mặc chỉnh tề, Giang Ngữ Hân bước vào đây cô cứ ngỡ mình là một đứa bần cùng xã hội vậy, bởi vì mọi vật, mọi người ở đây quá là sang trọng, xa hoa, trong khi đó cô chỉ có chiếc quần jean bạc màu và chiếc áo thun rộng thùng thình, đầu tóc bởi vì chạy quá nhanh nên mồ hôi nhễ nhại, tóc tai bù xù.
Đẩy cánh cửa phòng bằng gỗ cây tùng, Ngữ Hân thốt lên
“Khoan…khoan đã, mọi người tù từ hẳn nói” cô nắm lấy bàn tay đang định giáng con dao xuống ngón tay cậu mình “đại…đại ca, nghe tôi nói…được chứ”
“Đưa 50 triệu, không nói gì cả” hắn phà khói thuốc vào mặt cô, khiến cô ho sặc sụa
“Từ từ, chúng ta có nên nói chuyện nghiêm túc một chút không?”
“Nói chuyện gì chứ?”
“Tôi…hiện giờ…chưa có đủ 50 triệu đưa các anh” Ngữ Hân chưa kịp nói xong hắn ta đã cầm con dao to tướg chỉ thẳng vào mặt cô
“Cô câm mồm lại, không có tiền thì xác định mất mạng”
Ngữ Hân nuốt nước bọt, mắt chớp liên hồi, gượng cười đẩy bàn tay đáng sợ kia xuống “hì hì, đại ca à…cho tôi thời hạn một tháng…tôi hứa sẽ trả đủ cho anh, được không?”
Câu nói của cô khiến cả đồng bọn của hắn cười lớn
“Cô em à, thời hạn một tháng của cô, ông chủ sẽ giết chết chúng tôi đấy”
“Vậy…vậy cho tôi gặp…boss của các anh đi”
“Hoang đường, chúng tôi còn chưa có vinh hạnh được gặp ông ấy nữa đấy, huống gì con nợ như hai người”
Không xong rồi, Giang Ngữ Hân à, mày phải làm sao để họ tha cho hai cậu cháu đây chứ.
Bàn tay đập mạnh lên chiếc bàn đá quý, Ngữ Hân cong môi “đại ca à, vậy thì phải làm sao để anh gia hạn thời gian cho chúng tôi?”
“Cô…đi mà hỏi diêm vương đi…” hắn ta quát lớn “có bản lĩnh thì đánh nhau với chúng tôi này”
“Ơ kìa…tôi là con gái…sao có thể đánh lại mười người các anh chứ?” Ngữ Hân tỏ ra yếu đuối
“Nếu đánh không thắng hay là…cho chúng tôi…một buổi tối ăn thịt của cô nhé” tên đàn em cười lớn, cả bọn cười hùa theo châm chọc bằng từ ngữ vô sỉ “dáng người ngon như vậy, gương mặt cũng đẹp nữa, nếu đem cô ta đặt bên dưới mình, chắc…sướng để nổ tung”
Nhưng chỉ sau một giây cô lại mỉm cười “được thôi, đánh thì đánh, nhưng nếu tôi thắng, các người phải để cậu cháu tôi đi, còn nữa xóa nợ 50 triệu luôn nhé, còn nếu tôi thua, sẽ tùy các người xử lý, được không?”
“Việc này…” tên thủ lĩnh gãi đầu thì thầm to nhỏ “nếu cô ta thắng chúng ta đào đâu ra 50 triệu trả boss?”
“Ây da, đại ca à cô ta thân hình mảnh mai như vậy, làm sao đánh thắng anh được, huống hồ gì chúng ta có cả mười người không lẽ thua sao, vả lại nếu chúng ta thắng hì hì thì cô ta sẽ phục vụ sofa cho tất cả”
“Haha được, mày nói có lý đấy, tao nhất định sẽ bắt cô bé đó phục vụ sofa” hắn ta cười lớn, Giang Ngữ Hân cười theo, cô quay qua liếc cậu mình, giơ tay nắm đấm đe dọa
Cậu thật đáng ghét, đây lần cuối con cứu cậu đấy, thiệt tình.
“Tôi đồng ý”
“Cám ơn đại ca, trước khi thi đấu, hãy uống cạn ly rượu này, coi như là lời hứa”
“Được thôi”
Ực…
Cả đám người uống cạn chén rượu vang, Ngữ Hân chần chừ dò xét điểm yếu của họ, đôi mắt lướt qua toàn thân hình tên đại ca.
Điểm yếu của hắn là cánh tay bên trái, hì hì anh chết chắc rồi, nhưng mà tôi vẫn phải kéo dài thời gian.
Ngữ Hân giơ tay phòng ngự, hắn ta cứ liên tục tấn công cô, quả thực lực bàn chân của hắn rất mạnh, tay cô bị hắn đá đến muốn gãy.
Mẹ kiếp, thuốc vẫn chưa có tác dụng sao chứ, mình không muốn làm tiểu thư sofa gì đó một chút nào hết, huhu. Ngữ Hân có chút đuối sức, cô đang gắng gượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.