Chương trước
Chương sau
Từ bé, cô đã rất thích viết nhật ký. Vì có những chuyện trong lòng luôn muốn giữ kín nên nhật ký đã trở thành nơi cô gửi gắm những tâm sự đó. Chuyện cô yêu đơn phương Hạo Thần chỉ có cô cùng quyển nhật ký biết. Nhưng cô biết, Hạo Thần không thích cô, thậm chí còn có chút chán ghét. Anh luôn xem cô là người phụ nữ độc ác, luôn tìm cách hãm hại người khác. Nhưng cô không quan tâm, anh không yêu cô cũng không sao, cái cô quan tâm chính là Âu thị. Nếu anh muốn giúp cô, mối quan hệ của hai người được xem như quan hệ hợp tác. Nếu anh có mưu đồ khác với cô, cô nhất định sẽ tự tìm cách của riêng mình để đoạt lấy thứ mà cô muốn.

Thiên Di nhẹ nhàng di tay trên từng dòng chữ nắn nót của trang nhật ký.

Ngày 3 tháng 4 năm …

“Hôm nay, Hạo Thần đã nhìn thấy việc mình dìm Âu Minh San xuống hồ bơi. Đó hoàn toàn là lỗi của nó. Nó bảo mình là đồ con hoang bị mọi người ghét bỏ, nó thách mình dìm nó xuống, nếu mình dám làm vậy mọi người nhất định sẽ đuổi mình ra khỏi nhà. Mình làm thật! Từ xa, mình nhìn thấy Hạo Thần đang nhìn mình, anh ấy bỏ đi rồi! Một lúc sau, mọi người kéo Minh San lên, còn mình thì trốn sau vườn, mình không thấy anh ấy nữa, chắc Hạo Thần thêm ghét mình rồi!”*

Ngày 12 tháng 7 năm …

“Minh San vừa được ba mua cho một chú mèo rất xinh đẹp, mình rất muốn bế nó. Ngay khi Minh San không thấy, mình đã lén bế con mèo xinh đẹp ấy. Ngày hôm sau, mình thấy con mèo bị giết ở trong phòng mình. Mình sợ hãi ném con mèo ra ngoài cửa sổ. Âu Minh San và Hạo Thần đang ngồi phía dưới, họ thấy mình ném con mèo xuống phía dưới sân. Minh San oà khóc, mọi người đổ lỗi cho mình vì đã giết con mèo. Không đúng, rõ ràng đã có người giết nó mà! Là ai đã ra tay độc ác như vậy chứ?”

Ngày 17 tháng 11 năm …

“Mình biết kẻ nào đã ra tay với chú mèo đó: Là ba. Ba không biết có camera mình giấu trong phòng. Nếu mình đưa bằng chứng ra, mọi người sẽ tin mình chứ? Mình không cần, mình chỉ hy vọng Hạo Thần tin mình. Nhưng tại sao ba lại giết chú mèo mà Minh San thích chứ?”

Ngày 12 tháng 12 năm …

“Hạo Thần có bạn gái rồi! Là một cô gái nghèo được nhận học bổng tại trường của mình, tên cô ấy là Doãn Thanh Khê. Hạo Thần cách mình 7 tuổi, sao anh ấy ra trường rồi mà vẫn quen được với cô gái đó? Tại sao tụi mình cùng lớn lên với nhau, nhưng anh lại không liếc nhìn mình?”



Ngày 25 tháng 12 năm …

“Đây là đêm noel tồi tệ nhất của đời mình! Doãn Thanh Khê bỏ đi ngay trước mắt mình, Hạo Thần không ngừng đuổi theo cô ta nhưng cô ta liên tục khẳng định mình không còn xứng với anh, chính mình đã thuê người cưỡng hiếp cô ta. Không thể nào? Mình hoàn toàn không biết gì cả! Lần đầu tiên, Hạo Thần nhìn mình bằng ánh mắt đầy căm hận”

Đọc lại từng dòng nhật ký, Thiên Di chợt nhận ra một nhân vật đã chen ngang vào cuộc đời cô: Doãn Thanh Khê. Cô ta là cái gai trong lòng cô, cũng là cái gai trong lòng Hạo Thần. Trước đây, Thanh Khê là bạn thân của Minh San. Ai mà tin được một tiểu thư như Minh San lại chịu làm bạn với một cô gái nghèo như vậy. Chẳng bao lâu sau, Thanh Khê công khai mối quan hệ với Hạo Thần, Minh San vô cùng tức giận nên từ đó hai người họ chẳng còn là bạn thân nữa. Thanh Khê liên tục khóc lóc xin Minh San tha thứ, nhưng Minh San làm sao nuốt trôi cục tức này, khi người mình thích thầm bao lâu nay lại rơi vào tay người mình coi là bạn thân. Có điều, Thiên Di biết Thanh Khê không đơn giản như cái tên của cô ta. Minh San xấu tính, thậm chí đôi khi còn phá huỷ những thứ cô ta không thích mà không thèm màng đến hậu quả, nhưng Thanh Khê thì khác. Cô ta âm hiểm và ngoan độc hơn Minh San rất nhiều. Từ sau lần đó, chẳng ai còn biết Thanh Khê đã bỏ đi đâu, Hạo Thần cũng dần trở về trạng thái thường ngày nên cái tên này cũng bị cô cho vào quên lãng.

Tốc độ làm việc của Hạo Thần rất nhanh. Sáng hôm sau, khi cô đang ngồi đọc báo đã thấy tin tức cô cùng Hạo Thần đính hôn tràn lan khắp nơi. Ai cũng sửng sốt khi biết tin một tuần sau đại tiểu thư của Âu thị và chủ tịch Trần lừng danh sẽ chính thức đính hôn. Vừa đặt tách trà xuống, cô đã ngay lập tức nhận được điện thoại của Âu Minh, xem ra ông ta đã thấy tin tức này. Cô bắt máy, trong điện thoại là một giọng nói vô cùng giận dữ vang lên, kèm theo đó là tiếng khóc thút thít của Âu Minh San. Âu Minh liên tục mắng cô:

- “Mày nhìn xem mày đã làm ra chuyện gì kia? Đồ vô ơn! Sao mày dám nhẫn tâm cướp đi vị hôn phu của em gái mày hả?”

- “Thì ra là ba đáng kính của con sao? Xin hỏi bọn họ đã đính hôn rồi sao? Hay là đã công bố hết rồi? Nếu chưa, lấy quyền gì mà cấm tôi cùng Hạo Thần đính hôn?”

- “Mày… mày… được lắm. Mày rốt cuộc muốn gì đây hả?”

- “Nếu tôi nói tôi muốn Âu thị thì sao? Ba sẽ trao cho tôi chứ? Nếu tôi có được Âu thị, tôi sẽ trả lại Hạo Thần cho Minh San”

- “Mày điên rồi”. Nói rồi Âu Minh tức giận dập máy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.