Ngay khi vừa đi xuống hầm xe, Thiên Di đã lập tức tránh khỏi vòng tay của Hạo Thần.
- “Hôm nay đến đây là được rồi. Tôi có thể tự về được, không cần làm phiền đến anh nữa”
- “Vừa mới lợi dụng, giờ lại muốn đá anh?”
Hạo Thần tiến lại gần cô, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần khiến Thiên Di có chút khó chịu.
- “Lợi cả đôi bên thôi. Tôi cũng vừa giúp anh cắt đi cái đuôi của Âu Minh San rồi còn gì, chúng ta hôm nay xem như không ai nợ ai!”
Hạo Thần nghe thấy vậy liền cười, kì lạ, Hạo Thần chắc chắn không phải tuýp người hài hước, nhưng mỗi lần ở gần Âu Thiên Di đều khiến anh thích cười. Cô gái này thì ra còn có cả biệt tài chọc cười người khác. Thiên Di thấy anh cười thì tỏ ra khó chịu:
- “Anh cười cái gì?”
- “Nếu đã diễn thì phải diễn cho tới, lỡ như Minh San biết được anh không đưa em về thì công sức nãy giờ của em coi như xong. Em cũng nên học cách xưng ‘em’ dù chỉ có hai chúng ta, nếu không, lỡ như trước mặt mọi người em lại quen miệng xưng ‘tôi’ thì không phải rất kì lạ sao?”
Lần này Thiên Di quả thật không thể cãi lại, từng lời anh nói khiến cô khó lòng bắt bẻ được, vì thế nên cô đồng ý để anh đưa về nhà.
Tối đến, Thiên Di quyết định đi đến công viên gần nhà để đi dạo một vòng. Cũng lâu rồi không vận động, người như già đi vài trăm tuổi vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-vay-hoa-hong-phu-nhan-doc-ac-tong-tai-nguy-hiem/2633213/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.