Thời gian ghi hình trôi qua rất nhanh, Ngu Miểu cũng thích thời gian ghi hình như vậy.
Tuy nói là ghi hình nhưng càng như thời gian chữa lành của cô và Vấn Cảnh Hòa, cho dù có ống kính, bọn họ cũng không cần cố kỵ quá nhiều, làm những việc mình thích làm.
Mà tác dụng duy nhất của ống kính chính là ghi lại tất cả khi hai người bên nhau.
Đi vào xưởng chế tác nhẫn thủ công, đây cũng là việc cuối cùng mà Ngu Miểu muốn làm với Vấn Cảnh Hòa.
Nhẫn thuần bạc cũng có trình tự làm ra tương đối phức tạp, nhưng tất cả đều có giáo viên dạy, Ngu Miểu cảm thấy khó khăn cũng giảm một nửa.
"Chúng ta thi đấu đi, xem ai làm đẹp hơn!" Ngu Miểu cười tủm tỉm nói: "Do giáo viên và nhân viên công tác bình chọn, người thua phải nhận trừng phạt!"
Vấn Cảnh Hòa bất đắc dĩ cười: "Xác định mình sẽ thắng như vậy sao?"
Ngu Miểu tự tin gật gật đầu: "Đương nhiên, anh không thấy vừa rồi giáo viên khen em là đệ tử tốt sao!"
"Được, vậy nghe Miểu Miểu." Vấn Cảnh Hòa cũng không từ chối.
Khi khắc chữ nổi, Ngu Miểu lựa chọn chữ cái, tên viết tắt của cô và Vấn Cảnh Hòa. Mà Vấn Cảnh Hòa còn đơn giản hơn, trên mặt chỉ có một chuỗi số.
Hai người làm từng bước theo giáo viên dạy, dường như không nói gì cả.
Đạo diễn cũng bất đắc dĩ: "Chúng ta không có âm tần, hai người nói chuyện đi chứ."
Vấn Cảnh Hòa lập tức dùng cưa cắt chỉ bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-voi-anh/3544539/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.