Trước một ngày Ngu Miểu đóng máy, Vấn Cảnh Hòa tổ chức buổi biểu diễn ở Tân Thành.
Buổi tối, hai người gọi điện thoại cho nhau.
“Ngày mai có phải anh không thể trở về hay không?” Ngu Miểu hỏi.
Vấn Cảnh Hòa cười trả lời: “Chắc vậy, ngày mai còn phải quay chụp một cái cho nên ngày kia mới có thể trở về.”
Đáy lòng Ngu Miểu có chút mất mát, ngày mai cô đóng máy, lại xa cách Vấn Cảnh Hòa gần ba tháng, tự nhiên là muốn nhìn thấy anh trước, kết quả thời gian của hai người không khép lại được.
“Được thôi...” Tiếng nói thất vọng của cô vô cùng rõ ràng.
Vấn Cảnh Hòa nghe ra sự mất mát trong giọng nói của cô, cười khẽ hỏi: “Nhớ anh à?”
Ngu Miểu mím môi sau đó mạnh miệng trả lời: “Không nhớ, một chút cũng không nhớ, mỗi ngày em đóng phim đều bận muốn chết làm gì có thời gian nhớ chuyện khác.”
Vấn Cảnh Hòa lại mỉm cười mở miệng: “Nhưng mà anh rất nhớ em.”
Tiếng của anh quá mức dịu dàng và lưu luyến làm đầu quả tim của Ngu Miểu run rẩy theo, không nhịn được mà cong khóe môi lên: “Vậy làm sao bây giờ, em không nhớ anh.”
“Không sao cả, có anh nhớ Miểu Miểu là đủ rồi.” Vấn Cảnh Hòa ngâm ngâm ý cười nói.
Mi mắt Ngu Miểu hơi rũ xuống, lại không nhịn được oán giận: “Đáng tiếc chúng ta vẫn không gặp được nhau.”
Vấn Cảnh Hòa nói một câu ý vị thâm trường: “Nếu Miểu Miểu nhớ anh mà nói, anh nhất định sẽ chạy như bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-voi-anh/3544535/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.