"Ôi chao, kẻ phá rối đã quay trở về rồi à." Ninh Vu cười lạnh một tiếng.
Ngọc Ánh hận hắn đối xử tệ bạc tỷ tỷ mình, hiển nhiên nàng đối với hắn không có sắc mặt tốt.
Thấy nàng ấy nhìn chằm chằm mình, Ninh Vu cũng không tức giận: "Đừng có trong lòng chửi bới ta, người Tây Hải đã tới rồi, ngươi nghĩ biện pháp giải thích với họ đi."
"Bọn họ đánh không lại ta nên kêu người đến à?"
Ninh Vu lại nói: "Không chỉ có bọn họ, Lý Hận Thiên cũng cho người đến, thật không biết ngươi đã gây bao nhiêu phiền phức nữa."
"Lý Hận Thiên, cũng cho người đến sao? Vậy người đến là ai?"
"Ta cũng không biết, là đại ca phái người đến thông báo, ngươi thực sự rất lợi hại, chọc giận Tây Hải cũng không sao, nhưng ngươi còn có thể khiêu khích người của Lý Hận Thiên, để ta xem lần này ai có thể bảo vệ ngươi." Ninh Vu vừa nói vừa giải trừ phép thuật trên người Ngọc Yên.
Sau khi được giải, Ngọc Yên lập tức nắm lấy tay Ngọc Ánh: "Ngọc Ánh, muội và Lý Hận Thiên có chuyện gì vậy?"
Đương nhiên, Ngọc Ánh không dám nói ra lời cầu hôn của mình với Mẫn Húc, vì vậy nàng ấy ấp úng nói: "Muội không làm gì cả, chắc.. có lẽ là do chuyện của Ninh Hoan mà đến."
Hóa ra người được Lý Hận Thiên phái đến là Mẫn Húc, lần trước Ngọc Ánh nhất thời bồng bột nói rằng nàng ấy muốn thành thân với Mẫn Húc, ai ngờ, sau khi nghe xong, hắn ta đã bỏ của chạy lấy người, nhưng lần này hắn lại đến, chính là đồng ý thành thân với nàng ấy.
Vào ngày thành thân, trước khi đội rước tân nương đến, Ngọc Ánh đã y phục chỉnh tề, đến mộ của phụ thân và đại ca, chào tạm biệt người thân, sau đó ngồi vào kiệu hoa đến Lý Hận Thiên, nàng đã không còn là tam tiểu thư của Ngọc phủ nữa rồi.
* * *
Đào Tam Nương lại có thêm một chàng rễ quý như Mẫn Húc, vì vậy bà ngày ngày đều cười, tuy rằng Ninh Vu có địa vị cao quý và cũng đã bảo vệ Ngọc phủ hơn 400 năm nhưng bà vẫn có chút sợ hãi Ninh Vu, dù sao thì Ngọc phủ cũng nợ hắn, còn hôn sự của Mẫn Húc và Ngọc Ánh không liên quan gì đến quyền lợi nên bà càng yên tâm hơn.
Trong lúc bà và Mẫn Húc trò chuyện, Ngọc Ánh nhỏ giọng hỏi Ngọc Yên: "Tỷ tỷ, tỷ phu sẽ lập thiếp sao?"
Ngọc Yên lắc đầu: "Đế quân không cho phép."
"Tại sao?" Ngọc Ánh nghi hoặc, trên đời này chẳng phải cha mẹ nào cũng đều muốn tìm cho con mình một người thê tử biết sinh con hay sao?
Ngọc Yên đáp: "Tỷ cũng không biết, là Ninh Vu nói với tỷ như vậy."
"Vậy tỷ, tỷ có muốn hòa ly không?"
Ngọc Yên liếc nhìn Ninh Vu đang bóc hạt sen cho Thừa nhi với vẻ mặt nhẫn nhịn ở phía đối diện: "Tỷ và chàng ấy không phải muốn hòa ly là có thể hòa ly được."
Ngọc Ánh hiểu ý của Ngọc Yên, thế lực của Mẫn Tư đóng vai trò quan trọng trong tam giới, nếu tỷ ấy chủ động hòa ly, sẽ làm mất mặt Mẫn Tư, và ngài ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng nếu Ninh Vu chủ động hòa ly thì cũng sẽ không dễ dàng, bởi vì Ngọc Yên không có lỗi.
Chẳng lẽ hai người bọn họ cứ như thế này đến hết đời sao?
* * *
Ngọc Yên đang bận giúp mẫu thân của nàng, trong khi Ninh Vu đang nghịch miếng ngọc bội trên tay.
Ngọc phủ vốn dĩ lâu nay luôn yên tĩnh, nhưng giờ lại có thêm hai chàng rễ cao quý, thật đáng vui mừng. Nhưng vì tình trạng sức khỏe của Ngọc Thừa không tốt lắm, nên người trong Ngọc gia cũng luôn lo lắng.
"Thiếu quân, hồn phách của Thừa nhi vẫn không có tin tức gì sao?" Bạch Thu lo lắng hỏi.
Ninh Vu hồi đáp: "Thời gian qua, ta đã cho người đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng đều không có tin tức."
"Kỳ lạ, vậy rốt cuộc là đang ở đâu?" Bạch Thu nước mắt giàn giụa.
"Nếu như người của đế quân không tìm được, rất có thể đã bị pháp khí giam cầm." Mẫn Húc lên tiếng.
Ninh Vu gật đầu: "Ta cũng đã cho người điều tra, nhưng trong tam giới có rất nhiều pháp khí khống chế hồn phách, còn cần một chút thời gian."
Ngọc Ánh lo lắng: "Nếu như hồn phách thật sự bị giam giữ, vậy người đó muốn làm gì?"
Mẫn Húc trả lời: "Có rất nhiều mục đích, nhưng đa số dùng để hiến tế và luyện đan."
Bạch Thu nghe thấy điều này, gần như ngất đi: "Vậy có phải Thừa nhi đã không còn nữa?"
Mẫn Húc vội vàng nói: "Không phải, Thừa nhi vẫn còn sống, chứng tỏ hồn vách vẫn còn nguyên vẹn, nếu không thân thể của Thừa nhi đã tan thành khói bụi rồi, nhưng mà đây đều là suy đoán của ta, sau khi quay về Lý Hận Thiên ta sẽ tiếp tục điều tra."
Lúc này Bạch Thu mới như được sống lại: "Cám ơn thiếu quân."
Ngọc Ánh cảm kích nhìn Mẫn Húc, sau đó đặt một chiếc bánh bao thịt vào bát của hắn ta, Đào Tam Nương cũng tự tay múc thêm cháo cho hắn.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt Ninh Vu không khỏi tối sầm lại, hắn đã vất vả vì ba nghìn mạng người do Ngọc Ánh gây họa mà lao tâm lao lực, vì để kiếm tìm hồn phách của Ngọc Thừa, hắn cũng bỏ ra không ít tâm tư, tuy rằng Ngọc phủ cảm kích hắn, nhưng chưa bao giờ đối xử với hắn như Mẫn Húc.
Trước mặt hắn, họ luôn vâng vâng dạ dạ và thận trọng, như thể hắn là chủ còn họ là người hầu.
Có vẻ như hắn luôn là người ngoài cuộc, và chưa bao giờ thực sự hòa nhập với họ.
Sự im lặng của hắn cuối cùng cũng khiến Đào Tam Nương chú ý, bà cũng múc một thìa vào bát của hắn: "Thiếu quân, cháo hạt sen này là do Ngọc Yên tự tay nấu từ lúc sáng sớm, dùng thêm đi, trong nồi vẫn còn, Ngọc Yên đã đi lấy thêm rồi."
Lời vừa dứt, thì có tiếng đồ vật bị rơi vỡ vang lên, sau đó là tiếng kêu Ngọc Yên.
Thì ra lúc Ngọc Yên mang cháo nóng đi tới, nàng đã không cẩn thận trượt chân, suýt chút nữa thì bị phỏng, nhưng may mắn thay được một người nam nhân dùng thân che chở, nàng không bị thương nhưng ngược lại người nam nhân đó bị bỏng nặng.
Ngọc Ánh cũng biết người nam nhân này, hắn ta là con trai của thuộc hạ của phụ thân và đại ca, tên là Bùi Vân, lớn lên cùng Ngọc Yên, tình như huynh muội, vì hôm nay hay tin Ngọc Yên trở về nên hắn đã đến đây thăm nàng.
"Vân huynh, huynh có sao không?" Ngọc Yên hoảng sợ hỏi, trong mắt tràn đầy sự tự trách.
Bất chấp bị bỏng, Bùi Vân sốt ruột kiểm tra Ngọc Yên từ trên xuống dưới: "Huynh không sao, muội.. nhị tiểu thư, người có bị bỏng không?"
Ngọc Yên lắc đầu, giọng run run: "Còn nói là không sao, huynh xem, bỏng đỏ lên hết rồi."
Đào Tam Nương và Bạch Thu cũng chạy tới để kiểm tra, sau đó kéo hắn ta đi băng bó vết thương.
Ngay khi tất cả mọi người đều quan tâm đến Ngọc Yên và Bùi Vân, chỉ có Ninh Vu ngồi một mình bên bàn, nghiền nát đôi đũa đang cầm trên tay với đôi mắt lạnh lùng.
"Muội giúp huynh bôi thuốc." Ngọc Yên cầm lấy thuốc, chuẩn bị bôi lên lưng Bùi Vân.
"Ngọc Yên, Ninh Vu thiếu quân còn đang chờ con dùng bữa sáng, con đi đi, có ta và đại tẩu của con ở đây rồi." Đào Tam Nương đúng lúc ngăn lại, bất kể trước kia hai người quan hệ tốt như thế nào, hiện tại Ngọc Yên là người đã thành thân, tuyệt đối không thể bôi thuốc cho một nam nhân khác.
Ngọc Yên thân thể cứng đờ, tay cách lưng Bùi Vân không đến một tấc, trong mắt hiện lên một tia bi thương, cúi đầu: "Vâng."
"Ngọc Ánh, con cũng ra ngoài với Mẫn Húc đi." Đào Tam Nương ra lệnh, sợ rằng sự phản ứng vừa rồi của Ngọc Yên sẽ khiến Ninh Vu không hài lòng, nên để Ngọc Ánh và Mẫn Húc đi cùng.
"Vâng, Vân huynh, huynh băng bó vết thương trước đi, lát nữa chúng ta gặp lại sau."
Khi Mẫn Húc và Ngọc Ánh trở lại bàn ăn, thì thấy Ninh Vu đang ăn bánh bao như không có chuyện gì xảy ra, còn Ngọc Yên đang cúi đầu gắp thứ gì đó trong bát cháo.
"Tỷ tỷ, sao tỷ lại gắp hết đậu đỏ ra vậy?" Ngọc Ánh khó hiểu hỏi.
Ngọc Yên không trả lời, nhưng vẫn lặng lẽ gắp từng hạt đậu đỏ đã được nấu chín đến chín nhừ ra khỏi bát cháo.
Ninh Vu nuốt bánh bao xuống, chậm rãi nói: "Là ta kêu nàng ấy làm, ta không thích đậu đỏ, là do nàng ấy không nhớ rõ, nên nàng ấy phải tự lấy ra thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]