Chương trước
Chương sau
Nhưng Ninh Nghi dường như đã đoán trước được điều này, nàng ta dịch chuyển đến trước mặt hắn, hai mắt chuyển thành màu vàng, muốn lợi dụng lúc hắn không chuẩn bị dùng thuật thôi miên hắn.

Ninh Vu đang định ra tay, bèn thấy đôi mắt màu kim sắc trước mặt, mà bên tai lại truyền đến thanh âm của Ngọc Yên: "Đừng nhìn vào mắt nàng ta."

Hắn ngửi thấy hương hoa đào ngọt ngào trên người nàng, nhưng trong hương hoa đào này lại có mùi máu.

Ninh Vu lập tức khôi phục lại thần thức, hắn lấy ra sát hồn đao, cùng với linh lực mạnh mẽ tấn công về phía Ninh Nghi, khiến nàng ta không thể không né đòn tấn công.

Từ trước đến nay, thuật nhiếp hồn của nàng ta chưa từng bị gián đoạn, nếu như là thần tiên khác, thì trong khoảng thời gian ngắn đều sẽ bị khống chế, nhưng hiện tại Ninh Vu đã lợi hại hơn lúc trước nhiều, cộng thêm với việc trợ giúp của Ngọc Yên, thì dễ dàng thoát khỏi thuật nhiếp hồn của nàng ta.

"Buông tay." Giọng điệu của hắn lạnh lùng, dù sao vẫn hắn vẫn còn đang tức giận nàng.

Ngọc Yên vội vàng gỡ tay ra, lặng lẽ tránh sang một bên, tất cả những gì nàng có thể làm bây giờ là không làm phiền đến hắn, sau đó cố gắng chăm sóc cho chính bản thân mình, tuy nàng không có ý định nói cho hắn biết chuyện mình mang thai, nhưng nàng cũng không muốn đứa trẻ xảy ra chuyệ.

Ninh Vu tràn đầy tức giận, nàng thật sự là vô tình, làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với hắn, nàng không cảm thấy áy náy sao, không thèm hỏi thăm hắn một câu.

Nghĩ đến điều này, hắn vẫn là không nhịn được quay sang nhìn nàng, chỉ thấy gương mặt nàng trắng bệch, toàn thân ướt mưa, vốn dĩ y phục nàng đang mặc là màu trắng, bây giờ trên đó lắm len buồn đất và cả vết máu.

Sự tức giận trong mắt hắn lại biến thành nỗi bi thương, giờ phút này rồi mà nàng vẫn trầm mặc như vậy, nàng thà chịu đau chứ không mở miệng cầu cứu hắn, cho dù chỉ là một câu: Cuối cùng thì chàng cũng đến rồi.



Ninh Nghi nhìn thấy cháu trai đã đến, cũng biết chuyện này cần phải kết thúc nhanh, nếu không đêm dài lắm mộng.

Nhưng mà hắn lại không biết nữ nhân trước mặt là cô ruột của mình, càng không biết người cô cô của hắn cũng có tư chất để trở thành minh quân, năm đó thiếu chút nữa nàng ta đã trở thành nữ minh quân ở minh giới, nhưng chỉ vì một chấp niệm, bị phán đuổi ra khỏi minh giới, người biết việc năm đó không có mấy ai, vì vậy vãn bối bọn hộ không biết sự tồn tại của nàng ta.

Nhưng khi Ninh Vu nhìn thấy thanh bảo kiếm trên tay nàng ta, thì hắn sửng sốt một chút, không phải thanh kiếm này độc nhất vô nhị mà là hắn có thể cảm nhận được khí oán hận trên nó.

Ngọc Yên bèn kéo Vương Bá đang ngất xỉu sang một bên, Ninh Vu lấy một lọ đan dược từ trong người ra ném về phía nàng: "Các người tự lấy dùng."

Ý của hắn rất rõ ràng, chính là không chỉ ra lệnh cho nàng cứu lấy Vương Bá, mà còn chính bản thân nàng cũng cần phải dùng.

Ngọc Yên nhặt lọ thuốc lên, nàng cho Vương Bá uống trước, nhưng hắn ta một chút phản ứng cũng không có, có thể thấy linh lực của hắn ta không còn, da thịt thì bị rách đến biến dạng, nàng hoang mang tiếp tục cho hắn uống thêm viên đan dược, sau đó mới thấy được chút khí tức yếu ớt của hắn ta, xem ra đã thoát khỏi hồn bay phách tán.

Lúc này đây, bụng của nàng cũng từ từ hết đau, nhưng dòng máu nóng vẫn không ngửng chảy, tình trạng giống như lần trước, nếu như cứ tiếp tục như thế này, chỉ e rằng đứa trẻ khó lòng mà giữ được.

Đan dược đang nằm trong tay, nhưng nàng lại do dự, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Ninh Vu đang cùng nữ nhân kia giao chiến, nàng biết, nàng từng tổn thương hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Nàng đột nhiên cảm thấy, bản thân vẫn nên rời khỏi, nhân lúc hắn đang giao chiến không để ý đến nàng, nàng phải chạy thật nhanh, chạy càng xa càng tốt.

Do vậy nàng đang định cố gắng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đây, nhưng Vương Bá đã nắm lấy chân nàng: "Đừng.. đừng đi."

Vương Bá biết suy nghĩ lúc này của nàng, biết nàng muốn rời đi, nhưng mà linh lực hiện tại của hắn ta không đủ, trong miệng thì lại chứa máu tươi, căn bản không thể nói thêm, chỉ có thể bán mạng mà nắm chặt nàng.

Hắn biết, lúc này mà nàng rời đi, sự việc sẽ càng thêm phức tạp.

Ngọc Yên bèn kéo tay hắn ra, trong mắt hiện lên sự đau khổ: "Những tháng ngày trước kia ta trải qua như thế nào, chẳng lẽ ngươi không thấy sao? Mau buông tay ra đi."

Vương Bá trong ánh mắt hiện lên sự kiên định, tay quyết định không buông, cứ như vậy một người kéo một người nắm, đột nhiên nghe được một tiếng động lớn, một vật cực lớn che đi ánh sáng, mọi vật gần đó liền bị bay lên không trung rồi rơi xuống.

Ngọc Yên vốn tưởng rằng mình sẽ rơi xuống đất, nàng giống như rơi vào một cái động không đáy, không nhìn thấy và cũng không sờ được bất cứ thứ gì.

Nàng tiếp tục không ngừng rơi xuống, thể lực của nàng không ngừng suy giảm, nàng bắt đầu hôn mê, lúc nàng dường như không thể chống đỡ nổi, thì nàng cảm nhận được có một thân ảnh không ngừng tiếp cận nàng, không ngừng muốn bắt lấy nàng, nhưng tốc độ rơi xuống khác nhau, đối phương không thể nào bắt lấy được nàng.



"Ngọc Yên, đưa tay cho ta." Thanh âm của Ninh Vu kêu lên, nhưng lúc này đây nàng như con diều đứt dây, vốn dĩ không nghe thấy tiếng của hắn.

Hắn không hề bỏ cuộc, không ngừng điều chỉnh góc độ bay về hướng nàng, một lần hai lần.. vô số lần, hắn cuối cùng cũng nắm được bàn tay của nàng, liền ngay lập tức ôm chặt nàng vào lòng, không bao giờ buông ra nữa.

"Ngọc Yên.. Ngọc Yên.." Hắn sợ nhất là khi hắn gọi tên nàng mà nàng lại không trả lời, thân thể cũng lạnh lẽo, cũng may là tim nàng vẫn còn đập.

Hắn hiện tại ở trong pháp bảo, lại bị nữ nhân đeo mặt nạ kia giam cầm, pháp bảo này là pháp bảo của hắn, nhưng không ngờ nữ nhân kia có thể kích hoạt được nó, hơn nữa còn mạnh hơn hắn.

"Ngọc Yên." Hắn gọi tên nàng, nhưng nàng lại không tỉnh lại, hắn chợt nghĩ đến đan dược, nhưng đan dược hắn lúc nãy đã đưa cho nàng rồi, nhưng lúc này đây lại không thấy, có lẽ đã rơi ra rồi, vì vậy hắn dùng linh lực của mình truyền vào cơ thê của nàng, cho nên cơ thể nàng dần dần ấm lại, trong miệng cũng mơ hồ nói ra điều gì đó.

"Cái gì?" Hắn cúi người xuống nghe, nhưng lại không nghe được gì.

Lúc này trên không trung lại có thứ gì đó rơi xuống, tuy rằng ở đây xung quanh là một mảnh đen cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hắn cảm nhận được khí tức của Vương Bá, bèn giơ tay nắm lấy hắn.

"Đế quân?" Vương Bá vẫn còn ý thức, nhưng thanh âm lại vô cùng yếu ớt.

"Là ta. Ngươi thế nào rồi?"

"Người yên tâm, thuộc hạ không dễ dàng chết như thế."

Ninh Vu đốt lên một viên hỏa châu, chiếu sáng cả khu vực, nhưng ánh sáng không thể chiếu xa, rõ ràng viên hỏa châu này có thể chiếu sáng trong phạm vi trăm mét, nhưng ở đây ước tính chỉ có năm mét.

Vương Bá lúc này nhìn thấy Ngọc Yên, nhìn thấy nàng vẫn còn hơi thở, bèn cảm thấy vui mừng, nhưng khi hắn nghĩ đến câu nói khi nãy của nàng, hắn mới biết, trong khoảng thời gian đó, nàng hóa ra chưa từng chú ý đến hắn.

Ninh Vu nhìn thấy trên người nàng có vết máu, hắn nghĩ rằng nàng là đang bị thương, không biết rằng đó là động thai, vì vậy hắn chỉ trị thương cho nàng, nhưng sau khi linh lực được truyền vào cơ thể nàng, thì cũng giúp ích cho đứa trẻ trong bụng nàng.

"Ở đây là đâu?" Vương Bá hỏi.

"Trong pháp bảo của bổn quân." Sau đó hắn lấy ra trong người một tờ phù chú màu đen định gửi cho phụ thân hắn, nhưng giấy phù chú này lại không gửi đi được, có thể thấy có thứ gì đó đang chặn chúng lại.



"Ngươi có thể động đậy được không?" Hắn quay sang hỏi Vương Bá.

"Có thể."

Ninh Vu gật đầu: "Vậy thì tốt, bổn quân chưa từng tới nơi này, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại cũng không có người cứu chúng ta, chỉ có thể dựa vào chính mình."

Hắn điều khiển hỏa châu nhìn tình hình xung quanh, phát hiện xung quanh bọn họ đều là nước, dưới chân chỉ có một mảnh đất nhỏ, trong nước còn có vật lượn qua lượn lại, nhìn kỹ lại đó là những linh hồn, sắc mặt tái nhợt không biểu tình, nhìn thấy đế quân minh giới là hắn mà cũng không biết né tránh, có thể thấy được những linh hồn này đều không có ý thức.

Hắn hóa thân thành một con rồng đen khổng lồ, để Vương Bá và Ngọc Yên ngồi trên lưng mình, sau đó bay dọc theo mặt nước, cố gắng tìm cách thoát ra.

Mà lúc này bên ngoài pháp bảo, sắc mặt của Ninh Nghi vô cùng nghiêm trọng, vừa rồi Ninh Vu giao chiến cùng nàng ta, nàng ta hầu như đánh không lại, tình thế cấp bách nên chỉ có thể dùng phép thuật khởi động pháp bảo mà hắn để trên eo, nàng ta vốn dĩ chỉ định ngăn cản hắn một lúc, nhưng lại không ngờ nhốt bọn họ vào trong đó.

Hơn nữa, nàng ta lại không biết, bản thân rõ ràng đã bị trục xuất ra khỏi minh giới, tại sao lại còn có năng lực khởi động pháp bảo.

Lúc Ngọc Yên tỉnh lại, nàng đầu tiên nhìn thấy Vương Bá.

Hắn ta ngồi trước người nàng, giúp nàng che chắn gió.

"Đế phi người tỉnh rồi." Trong mắt hắn hiện lên tia mừng rỡ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.