Sau khi Ninh Vu dùng thuốc giải độc, thất khiếu cũng không còn chảy máu nữa, hơi thở cũng dần ổn định, có thể thấy được thuốc giải đã bắt đầu có công hiệu, chỉ là không biết khi nào thì hắn mới có thể tỉnh lại được, Dược Vương Bồ tát không thể đưa ra câu trả lời chính xác.
Nhưng Ninh Quân lại cho truyền Ngọc Yên đến.
Sau khi nàng vào cung điện, bèn cung kính cúi đầu lạy, nàng cảm thấy bản thân thật có lỗi.
Ninh Quân cho người đỡ nàng đứng dậy: "Minh giới hiện tại vô cùng hoảng loạn, ngươi lại đang mang thai, e rằng khó mà chăm sóc chu đáo cho ngươi, chi bằng ngươi về Ngọc Hoành sơn tịnh dưỡng một thời gian trước đi, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Nàng biết, ngài ấy là đang dùng ý từ uyển chuyển để chia tách nàng và Ninh Vu.
"Vâng."
Ninh Quân nhìn thân ảnh gầy gò của nàng, bèn thở dài: "Ta nghĩ đến lúc ngươi còn bé, bổn quân có đến Ngọc phủ làm khách, lúc đó ngươi cũng là một cô bé ngoan hiền, khi đó ta và phụ thân ngươi có nói đùa rằng Ninh Vu của bổn quân tính cách hoạt bát, tính khí thất thường, cần một người nữ nhân dịu dàng như ngươi ở bên cạnh, nó có thể bình an vô sự, nhưng mà không nghĩ rằng, bổn quân đã sai rồi, không ngờ chỉ vì một lúc nhất thời mà hại cho hai người các ngươi đi đến bước đường này."
Ngọc Yên hé mở đôi môi khô khốc: "Ngọc Yên khiến phụ quân thất vọng rồi."
Ninh Quân lắc đầu: "Bỏ đi, người đến đưa đón ngươi đều đã chuẩn bị xong, ngươi một lát nữa có thể khởi hành."
Ngọc Yên thấy họ chuẩn bị nhanh như thế, có thể thấy họ sớm đã có chuẩn bị, bèn khom người cúi đầu lần nữa: "Vậy nhi thần cáo lui, kính mong phụ quân và mẫu quân bảo trọng."
Khi nàng trở lại phòng, nàng thấy tất cả đồ dùng chuẩn bị cho nàng đều đã được thu xếp ổn thõa, duy nhất chỉ có vảy hộ tâm của Ninh Vu vẫn còn nằm đơn độc bênh cạnh chiếc gối.
"Đế phi, có cần nô tì giúp người cất nó đi không?" Một cung nhân lên tiếng hỏi.
"Không cần đâu, để nó ở lại đây đi."
Trước khi rời khỏi, nàng nhìn Ninh Vu qua khung cửa, hắn vẫn đang hôn mê bất tỉnh, Mục Thiền vẫn luôn túc trực bên cạnh chăm sóc cho hắn, trên mặt tràn đầy sự lo lắng.
Nàng dừng lại trước cửa sổ một lát, cuối cùng cũng không bước vào, hơn nữa, nàng biết cho dù nàng muốn vào gặp hắn thì cũng sẽ không có ai cho nàng vào.
Sau khi nàng bước ra khỏi cung điện, đoàn người đến đưa nàng quay về Ngọc Hoành sơn đang đợi sẵn bên ngoài, nhưng những người này khác với những tên dạ xoa, mỗi người họ đều mặc y phục màu đen huyền, trên mặt đều đeo mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng như hồ nước lạnh, trên lưng bọn họ đều đang vác một chiếc hộp dài màu đen, cũng không biết bên trong đựng thứ gì.
Nàng chưa từng gặp qua những người này, cũng không biết có những dạng người này ở minh giới, e rằng những người này không phải là những người bình thường.
Tên thủ lĩnh thấy nàng đi ra, bèn không nói lời nào, hắn ta chỉ hơi khom người vén rèm, ra hiệu nàng ngồi vào kiệu.
"Ta muốn đi gặp muội muội của ta một lát, có thể chờ ta một chút không." Nàng lên tiếng hỏi, Ngọc Ánh chảy nhiều máu như thế, không biết bây giờ như thế nào rồi.
Nhưng hắn ta vẫn vén rèm lên, ngụ ý là muốn nàng lập tức ngồi vào kiệu, không hề có ý định thương lượng cùng nàng.
Thấy vậy, nàng biết tự do của mình đã bị hạn chế, bèn trầm mặc một lát, sau đó nàng bước lên kiệu, hai thị nữ đi cùng nàng cũng đi vào trong với nàng, trước đây chưa từng có việc này.
Khi chiếc kiệu bay lên, nàng cách minh giới càng ngày càng xa, nhưng đồng thời, nàng cũng nhìn thấy một rừng đào lớn được trồng ở minh giới, nhưng chúng dường như không được chăm sóc tốt, cành lá thưa thớt, nàng quay về minh giới mới chỉ được hai ngày, trong hai ngày này nàng đều ở trong điện, nàng hoàn toàn không biết rằng trong minh giới lại trồng nhiều cây đào như thế.
"Những cây đào đó là do ai trồng thế?" Nàng hỏi.
"Là đế quân đích thân trồng, một năm trồng một cây, hiện tại đã trồng được nghìn cây rồi, nhưng mà có lẽ do đất ở đây không đủ dinh dưỡng, cho nên những cây đào này chưa từng ra trái." Cung nhân lên tiếng trả lời.
Nàng giật mình, sau đó kéo rèm xuống, không nhìn những cây đào đó nữa.
Nàng khiến cho hắn bị thương nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại nàng đã bị đưa ra khỏi minh giới, về sau, tất cả những thứ ở đây đều không còn liên quan đến nàng nữa.
Mối liên quan duy nhất chỉ là hai đứa bé trong bụng nàng.
Chiếc kiệu di chuyển rất nhanh, nhưng lại không đi về hướng Ngọc Hoành sơn, nàng bèn lo lắng: "Các ngươi muốn đưa ta đi đâu?"
"Thần quân có dặn dò, phải đưa người đến một nơi an toàn." Cung nhân lên tiếng.
Ngọc Yên nhìn hai cung nữ bên cạnh, nàng trước đây chưa từng thấy qua họ: "Là thần quân căn dặn sao?"
"Thần quân nói, đế phi lúc này quay trở về Ngọc Hoành sơn, thì e rằng sẽ bị tiểu nhân ám toán, vì vậy đã căn dặn đưa người đến nơi khác, còn đặc biệt cho người giả dạng là đế phi đưa về Ngọc Hoành sơn rồi, không lâu nữa đám người đó sẽ bị bắt."
Ngọc Yên bây giờ mới rõ, bọn họ đã chuẩn bị tất cả, nhưng tại sao lại không nói trước với nàng.
Khoảng nửa canh giờ sau, chiếc kiệu cuối cùng cũng dừng lại, nàng bước xuống kiệu nhìn xung quanh, không khỏi sửng sốt, bởi vì nàng đã từng đi qua nơi này.
Nơi này phủ đầy tuyết, có cả rừng cây mận đỏ, giữa rừng mận đỏ có vài tòa nhà, đây là nơi năm ấy sau khi nàng cùng hắn thành thân không lâu, Ninh Vu đã tổ chức yến tiệc tại đây.
Phong cảnh nơi đây tuy đẹp nhưng không phải là nơi nàng thích, bởi vì ở nơi đây lòng tôn nghiêm của nàng bị chà đạp không thương tiếc, ngoại trừ việc leo núi, lấy mồ hôi để thu thập hương liệu, thì trong đêm đó hắn lần đầu tiên hóa ra chân thân rồng, khiến nàng sống không bằng chết.
Vì vậy, đây cũng là nơi tủi nhục của nàng.
Nàng không hiểu tại sao phụ quân và mẫu quân của nàng lại đưa nàng đến đây, là cố ý hay vô ý?
Có lẽ là vô ý, dù sao những chuyện xảy ra ở đây giữa nàng và hắn, người khác cũng không biết, trong tâm ấm lạnh chỉ có bản thân biết, không liên quan gì đến người khác.
Hai cung nhân nhanh chóng thu dọn gian phòng, trong phòng được thắp sáng, vô cùng ấm áp, bên ngoài phủ băng tuyết, nhưng bên trong lại ấm áp như mùa xuân, núi tuyết lại yên tĩnh. Đây quả thật thích hợp để tịnh dưỡng.
Nàng ngồi xuống bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn những cây mận đỏ, chờ đợi tương lai sắp đến.
Sau khi nàng được đưa đến tuyết sơn không lâu thì cuối cùng hắn cũng tỉnh lại, hắn theo bản năng nhìn xung quanh, cũng không thấy Ngọc Yên đâu.
Nhưng hắn cũng không lên tiếng hỏi, chỉ là mở to hai mắt ngây người, mãi cho đến khi cảm thấy mệt mỏi mới ngủ thiếp đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]