Rất nhanh, nàng ta mang theo A Chước tới chỗ ba người đang đánh nhau, nàng ta nhìn ra Mẫn Húc và Ngọc Ánh, bèn không khỏi thắc mắc tại sao bọn họ lại ở đây, nàng ta không muốn đánh cỏ động rắn, bèn đứng cách xa một tí để nghĩ cách, liền không ngờ rằng A Chước lúc này giãy giụa, kêu lên một tiếng: "Cha."
"Câm miệng." Ninh Nghi bèn bịt lấy miệng A Chước, nhưng nàng ta còn chưa kịp làm gì, chỉ cảm thấy sau lưng có một trận gió thổi tới, bèn xoay trười tránh đi, lúc này mới phát hiện thứ đi tới là thanh kiếm Ngọc Lân, bởi vì Ngọc Ánh nghe tiếng kêu của A Chước nên bèn ra tay cứu con bé.
"Thần mẫu nguyên quân?" Ngọc Ánh và Mẫn Húc sau khi nhìn thấy nàng ta, trong lòng không khỏi kinh ngạc, tuy rằng bọn họ nghe được Ninh Vu có nói qua rằng người bắt Ngọc Yên có thể là thần mẫu nguyên quân, nhưng không ngờ rằng nàng ta lại xuất hiện ở đây.
Nhưng mà Ninh Vu từng nghe Ngọc Yên nói rằng, nữ nhân bắt Ngọc Yên đi cũng chỉ muốn tìm ra phương pháp để cứu một người, vì vậy mới gây ra phiền phức cho những người quan trọng có liên quân đến minh giới, chẵng lẽ, người mà nàng ta muốn cứu là Thư Hữu?
Ninh Vu cảm thấy bản thân không thể che giấu được nữa, bèn giả vờ kinh ngạc: "Sao các ngươi lại tới đây?"
Thư Hữu lúc này cũng từ trên cao bay xuống, nhìn thấy A Chước bị nàng ta kéo trong tay, bèn vươn tay lạnh lùng nói: "Đưa đứa bé cho ta."
Nhưng ngay khi hắn ta lên tiếng, chiếc hộp trên người Ninh Nghi đột nhiên phát ra âm thanh, giống như có thứ gì đó muốn chui ra ngoài.
Thư Hữu lập tức lùi lại và nói với Mẫn Húc: "Ngăn nàng ta lại, đừng để thứ trong hộp rơi ra ngoài."
"Trong hộp có gì vậy?" Mẫn Húc hỏi.
Thư Hữu trả lời, "Đầu của ta."
Nhưng mà đã muộn, chiếc hộp vẫn bị Ninh Nghi mở ra, trong nháy mắt, cái đầu trăm vạn năm tách khỏi thân thể kia trực tiếp bay lên gắn vào trong cơ thể của Thư Hữu, lúc này đi Thư Hữu thậm chí không thể cử động được.
"Ninh Nghi, ngươi móc mắt ta làm gì?" Thư Hữu tức giận nói, ngữ khí có chút thô lỗ, so với Thư Hữu lúc chưa được gắn đầu thì rõ ràng là hai người khác nhau.
Tình huống này khiến cho Ngọc Ánh cảm thấy quen thuộc, năm đó khi Mẫn Húc bị Bằng chi phối, tính cách cũng khác nhau như vậy, hơn nữa Thư Hữu cũng là Bằng.
Trong sơn động.
Thiên tôn đạo nhân đang bế quan đột nhiên mở mắt ra, Thanh Tứ đang chờ ở bên ngoài lập tức đi vào: "Thiên Tôn, đã xảy ra chuyện gì?"
Thiên Tôn thần sắc nghiêm túc: "Thiên đạo đã lặp lại rồi, ngươi lập tức đi thông báo với thần quân minh giới, e rằng sắp tới đây sẽ có một trận máu chảy thành sông, để minh giới chuẩn bị."
Sau khi Thư Hữu được nối đầu, hắn ta giống như một người khác, mặc dù đôi mắt hắn bây giờ chỉ như một cái lỗ đen, nhưng cả người hắn ta phát lên luồng khí cực kỳ dữ dội.
Nhưng hắn ta vừa nói xong, trên mặt Ninh Nghi lộ ra vẻ thất vọng, đây không phải kết quả nàng ta mong muốn, nàng ta muốn một Thư Hữu khác.
"Tại sao lại là ngươi?" Ninh Nghi kinh ngạc hỏi.
"Không phải ta thì còn ai nữa? Ồ, ngươi hy vọng là sẽ gặp được hắn ta sao? Thật ngại quá, ta mới chính là chủ của thân thể này, hắn ta chiếm lấy thân thể ta nhiều năm như vậy, coi như cũng hời cho hắn ta rồi." Thư Hữu duỗi tay ra: "Trả lại đôi mắt cho ta."
Ninh Nghi vội vàng lui ra sau: "Nằm mơ."
Nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng, người mà nàng ta không màng tất cả để hồi sinh lại là một tên ác ma.
Lúc này, Thư Hữu mặc dù không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng hắn ta lại cực kỳ nhạy bén, chỉ hít lên vài hơi liền phát hiện xung quanh mình có hai con Bằng, một lớn một nhỏ, hơn nữa con Bằng nhỏ thần lực vô cùng thuần khiết, chỉ là tu vi còn kém, cho nên hắn ta bèn bỏ qua không thèm để ý đến.
"Thú vị thú vị." Hắn ta cười lên vài tiếng, đột nhiên chạy về hướng A Chước, định bắt lấy nó.
A Chước không biết chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng rằng là đầu của cha mọc ra, nên khi Thư Hữu đi tới tóm lấy nó, nó liền không tránh né, còn duỗi tay ra để cho hắn ta ôm.
Ngọc Ánh và Mẫn Húc nhìn thấy hắn ta chạy đến bắt A Chước, chỉ sợ rằng hắn ta định lấy đi đôi mắt của con bé, bàn chạy đến ngăn cản hắn ta, Ninh Nghi ngồi một bên xem họ đánh nhau, hiện tại thân phận của nàng ta đã bị bại lộ, cho nên nếu như Mẫn Húc và Ngọc Ánh bị Thư Hữu giết chết thì đúng với những gì nàng ta muốn.
Dựa vào tu vi mấy trăm vạn năm của mình, Thư Hữu không để ý đến hai người bọn họ, định bắt lấy tay A Chước, nhưng lại bị Mẫn Húc một kiếm ngăn lại.
Ngọc Ánh giữ A Chước bên cạnh, cảnh giác nhìn Ninh Nghi: "Tất cả chuyện này đều là người gây ra, có đúng không?"
Ninh Nghi không chịu thừa nhận: "Ta không biết ngươi đang nói linh tinh cái gì?"
"Vì để vào được trong bí cảnh, người thậm chí đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, hại tỷ tỷ của ta phải hồn bay phách tán, người thậm chí khiến ta hoài nghi rằng những gì Ngọc gia phải chịu trong những năm qua đều là do một tay người gây ra."
Đích thật thì những gì nàng nói đều đúng, thiên tai năm đó, chính là do Ninh Nghi cố ý nhân cơ hội Ngọc Ánh chạy tới bên đó mà thi triển phép thuật làm ngã lò hỏa diệm, Phùng Hi cũng là do nàng ta một tay đưa đến bên cạnh Tông Diễn, bởi vì nàng ta biết, con trai của nàng ta muốn Ngọc Ánh làm thái tử phi.
Nhưng nàng ta không muốn, nàng ta cần máu của Phùng Hi, cho nên nàng ta cần Phùng Hi ở lại cửu trùng thiên, nàng ta muốn dùng máu của Phùng Hi để nuôi dưỡng cặp mắt này, nhưng nàng ta không thể trực tiếp giết chết Ngọc Ánh, cho nên mới bày ra kế hoạch như thế.
Hơn nữa khiến nàng ta không thể ngờ được rằng, Ngọc Yên lại được gả đến minh giới, một đôi phu thê không có tình cảm với nhau, càng thuận lợi cho nàng ta tiến hành theo kế hoạch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]