Bị hắn ôm chặt cơ hồ không thể giãy dụa, thấy thế Lý Thừa Húc liền nói nhỏ vào tai Mạc Thừa Quân.
"Đừng cử động, ngươi xem ta vẫn còn rất đau!" Nói rồi chỉ lưng mình, vết thương vẫn còn được băng bó, mơ hồ nhìn thấy máu rỉ ra, chúng thấm qua lớp vải trong rất rợn người.
Thấy vậy Mạc Thừa Quân không dám nhúc nhích, y ngoan ngoãn tựa vào lòng ngực hắn, ngay cả động mạnh cũng không!
"Nếu ngươi giả vờ ta sẽ đánh chết ngươi!" Y vừa nói vừa nhe răng, nếu như hắn dám nói láo y nhất định không để hắn yên thân.
Lúc này khuôn mặt Mạc Thừa Quân đã hiện rõ mồn một trong tâm trí hắn, Lý Thừa Húc mỉm cười cụng trán y, hắn nhu hòa xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp, rồi hôn nhẹ lên má.
Hắn làm sao nỡ lừa gạt kia chứ, kỳ thật lưng còn rất đau, người cũng ê ẩm không sao chịu được, khi đó hắn ôm y lăn cả một quãng dài, cứ tưởng rằng bỏ mạng rồi!
"Quân nhi vừa rồi nói tha thứ là thật sao?"
Nghe âm giọng này của hắn, trong phút chốc làm Mạc Thừa Quân đứng hình. Y quay mặt nhỏ tiếng muốn chối bỏ: "Nào có!"
Lập tức bị Lý Thừa Húc siết chặt: "Vừa rồi ngươi đã nói tha thứ cho ta!"
"Không có, ta không có hứa!"
"Nói bừa rõ ràng đã hứa, ta nghe rất rõ ngươi bây giờ cho dù muốn nuốt lời cũng không kịp đâu!"
Thấy vậy Mạc Thừa Quân đành đỏ mặt cúi đầu, biết trước như thế thì y đã không nói mấy lời đó rồi.
Hiện tại như này thật sự rất thảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566793/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.