Một năm đã qua đi kỳ hạn mà Lý Thừa Húc cho Mạc Thừa Quân cũng đã tới, hắn dường như đã quên nhưng y vẫn luôn nhớ. Những tháng ngày này thật sự ép bức y, Mạc Thừa Quân sống trong lòng giam mà hắn ban tặng, ngày qua ngày không thể thoát thân.
Giống như chim hoàng yến bị giam trong lòng vàng, dù nó có là hoàng yến, dù có khác loài chim khác thì nó vẫn như vậy, vẫn là một con chim không có tự do.
Vốn tưởng thời gian này Lý Thừa Húc có thể nhớ ra chút ít về y, thế nhưng đều hoài kỳ vọng mà y dành cho hắn.
Mặc Thừa Quân quẫn bách, y hành hạ bản thân, hắn cũng không biết hoặc là chưa bao giờ nhìn tới.
Cánh tay xinh đẹp mới đó đã chằng chịt vết thương lớn nhỏ, đều do y tự cào cấu mà ra. Ấy thế hắn ở cạnh y ngày ngày nhưng lại không thấy được Mạc Thừa Quân hiện tại túng quẫn bao nhiêu.
Hắn vô tâm như thế chỉ biết đến những thứ thuộc về hắn, hoàn toàn không nghĩ tới cảm nhận hiện tại của Mạc Thừa Quân.
Giờ đây thời hạn cũng đã kết thúc, đem tất cả những tổn thương kia vùi chôn trong chốn thâm cung này, để hắn có thể tự do mà không ràng buộc, cũng để y có thể thanh thản ra đi.
Hôm qua Mạc Thừa Quân đã cầu xin hắn cho y được trở về An Hòa cung, ban đầu Lý Thừa Húc không nguyện ý, thế nhưng lúc sau cũng đã chịu cho y.
Mạc Thừa Quân trước mặt hắn tươi cười, còn chủ động hôn hắn một cái, nụ hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566788/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.