Lý Thiên Thành thở dài nhìn mâm cơm xanh ngát, nước mắt lúc này không thể kìm nén được nữa mà rơi xuống, từng giọt lăn dài. Xem ra hôm nay hắn không thể trốn thoát được rồi, nghỉ thế lại tức đến nghẹn.
Sở Diên trầm mặc không nói gì, y gõ đũa vào bát, ý bảo hắn đừng lề mề nữa.
Nhận thấy không có cách thoát thân, hắn đành phải cố gắng gấp một đũa rau cho vào bát trống.
Thường ngày nhởn nhơ không suy tính trước hậu quả, bây giờ đành phải chịu trách nhiệm với những việc mà bản thân đã làm ra. Sở Diên nói đúng hắn quả thật không làm được cái gì ra trò cả, lần nào cũng thất bại, chẳng có thành công, là hắn phụ lòng mong đợi của y rồi.
Nhìn thấy Lý Thiên Thành bi quan như thế y lại càng khoái chí hơn, trách ai cũng đừng trách y tàn nhẫn, nếu y cứ mãi đối tốt với hắn, hắn lại tiếp tục làm phụ lòng tin của y. Nếu không phải muốn thử tin hắn một lần thì y đã không để hắn tự quyết định rồi!
Ấy thế Lý Thiên Thành lại cho rằng hắn hỏi nhưng y cũng tán thành, hơ thật nực cười nha, y đã bao giờ đồng ý việc gì đâu, rõ ràng là hắn lười xới đất trồng khoai, vậy mà còn đổ lỗi trồng rau sẽ thu hoạch nhanh hơn nữa.
Đông đến rồi, đóng băng hết rồi, ai cũng lười ra ngoài, hắn tự mà hưởng thành quả đó đi!
"Ăn ngon không?" Sở Diên nhìn hắn chăm chú hỏi.
Thấy ánh mắt sắp phóng ra lửa của y đang nhìn mình, Lý Thiên Thành càng ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566781/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.