Lúc Mạc Thừa Quân tỉnh dậy đã vào chạng vạng tối, y lờ mờ nhìn thấy ánh nến bên cạnh. Phía dưới vẫn còn đau, y chống tay ngồi dậy.
"Nương nương người tỉnh rồi!" Tiểu Thúy thấy chủ tử của mình đã tỉnh, vội đặt khay thuốc xuống.
Nàng chạy đến nhìn kỹ sắc mặt y, cũng may y không sao vừa hay đã tỉnh, thật may quá!
"Ta ngủ bao lâu rồi?" Mạc Thừa Quân khàn giọng nói, cổ họng lúc này thật sự khô khốc.
Y muốn xuống giường, nhưng đau đớn vẫn không dừng lại, thật sự muốn đánh bại y.
"Nương nương đừng nhúc nhích!" Tiểu Thúy giữ y lại, không cho y xuống giường.
Nàng lo lắng y lại để bản thân bị tổn hại, hôm qua nhìn thấy y bất tỉnh nàng đã khóc rất nhiều.
"Nương nương, người hôn mê một ngày rồi, nô tỳ thật sự rất sợ hãi..." Tiểu Thúy vừa nói vừa rưng rưng nước mắt nhìn y.
Mạc Thừa Quân vội lấy lại tỉnh táo, y hỏi: "Thừa Nam đâu?"
Tiểu Thúy thấy y như vậy vội an ủi: "Tiểu thái tử hiện giờ đang ở cùng Tả đại nhân, nương nương người đừng quá lo lắng!"
Mạc Thừa Quân cuối cùng cũng an tâm, y nhắm mắt lại mệt mỏi ngả người xuống, hiện tại thật sự không thể chống cự.
"Nương nương, người mau uống thuốc đi!"
Nhìn bát thuốc đắng chát đang ở trước mắt, Mạc Thừa Quân lại càng thêm chán ghét. Y lắc đầu ý định không muốn uống, bẩm sinh đã kháng thuốc, y biết cho dù có uống thuốc thì cũng không có tác dụng gì.
Mạc Thừa Quân trước giờ luôn khỏe mạnh, dù trên người chằng chịt vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566775/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.