"A Thành... đừng đi..." Sở Diên níu chặt góc áo của hắn, ánh mắt long lanh nhìn Lý Thiên Thành.
Trong cơn say không tự chủ được níu kéo hắn.
Sở Diên như con mèo say khướt không rõ bản thân hiện tại câu dẫn như thế nào, quần áo trên người không ngay ngắn, vả lại còn xốc xếch đến mức lộ rõ xương quai xanh.
Thân hình cao gầy phút chốc đã hiện rõ.
Nhìn làn da trắng nõn đang bấu víu hắn không khỏi khiến Lý Thiên Thành có chút ảo tưởng. Giá như mỗi một ngày hắn thức dậy, chào đón hắn sẽ là khuôn mặt nhu tình này.
"Muốn gì đó, buông ta ra trước đi!" Lý Thiên Thành vội gở tay Sở Diên ra, muốn đi chuẩn bị ít canh giải rượu.
Nào ngờ vừa mới gỡ tay y ra, Sở Diên đã bật khóc nức nở, y quay người sang hướng khác, tủi thân run run bả vai.
Nhìn thấy một màn như vậy, Lý Thiên Thành chết đứng tại chỗ, không dám hó hé.
Cái quái gì vậy chứ, hắn còn chưa làm gì nữa mà... y... y làm sao vậy?
Trong bụng một tràn khó hiểu, hắn cắn răng bước tới lắc vai Sở Diên, kéo y quay người lại.
"Sao thế, ta làm ngươi giận sao?" Lý Thiên Thành nhỏ giọng thì thầm, còn không quên lau nước mắt giúp y.
"Đừng đi..." Sở Diên lí nhí nói, ánh mắt vẫn không ngừng ướt át.
Thương tâm rồi!
Ban nãy y bảo hắn đừng đi, ấy vậy hắn lại gở tay y ra muốn đi cho bằng được.
Sở Diên không cam tâm nên bật khóc, hắn như vậy liền không còn muốn đi.
"Uống say rồi, phải giải rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566753/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.