Vạn An lầu cũng đã đóng cửa, hạ nhân cũng đã thôi việc, không còn Dương Xuân, Vạn An như thiếu đi sự sống.
Lý Thiên Thành chọn một con hắc mã, cùng Sở Diên rời khỏi Liêm Châu, bắt đầu một cuộc sống mới. Nơi mà không có thương đau vô số, cũng không có buồn bã miên man.
Ánh sáng chói lọi phía trước đang chờ hai người họ, xóa bỏ muộn phiền đi đến nơi xa.
Sở Diên ôm chặt Lý Thiên Thành, như sợ đánh mất điều gì, y nhỏ giọng lầm bầm.
"Chúng ta sẽ giống bọn họ không?"
Sẽ giống Cố Thanh và Dương Xuân?
Sẽ có một người ra đi một người ở lại?
Nhưng Lý Thiên Thành không để Sở Diên suy nghĩ lung tung, hắn mỉm cười để tay y siết chặt bụng hắn, nhìn về hướng mặt trời, trầm giọng đáp.
"Sẽ không có ngày đó xảy ra, ta và ngươi sẽ mãi mãi như thế này!"
Qua bao tháng ngày, trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, nhìn thế sự đổi thay, nhưng lòng không đổi.
"Lỡ như ta chết trước ngươi thì như thế nào?"
Lý Thiên Thành vội cắt ngang: "Không có lỡ như, chúng ta hiện tại vô cùng tốt, ngươi đừng suy nghĩ những chuyện đó nữa!"
Chứng kiến biết bao nhiêu diễn cảnh tang thương, lần lượt nhìn cách cặp đôi yêu nhau chia rồi.
Thử hỏi lòng sao không đau?
Thử hỏi làm sao ngừng suy nghĩ?
Chính vì sợ sẽ có một ngày như thế, nên không ngăn được cảm giác mệt nhoài.
Mây trời xanh ngát, mặt biển nhu hòa, chỉ có vạn vật vẫn còn mãi, chỉ có tuổi thọ con người là ngắn ngủi.
Mới liếc mắt một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566741/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.