Cố Vân thoát khỏi Đường Khuyết lập tức đến chỗ Bạch Nhân Sư hẹn mình, mặc dù đã cắt được cái đuôi kia, nhưng tâm trạng y vẫn luôn lo lắng, cái tên đó kỳ thật dai như đỉa, mặc dù đã bị y nhiều lần cắt đuôi, song vẫn không hề có ý định từ bỏ.
Hắn ta công nhận da mặt cũng thật dày đi! Cứ luôn theo sau gọi y là tiểu mỹ nhân, thật sự không biết liêm sỉ của hắn vứt ở đâu nữa.
Một kẻ vô liêm sỉ như vậy không biết Đường Nguyệt Lam đã dạy dỗ hắn ra sao? Ngày qua ngày cứ bám riết y không buông!
Hắn quả là trơ trẽn thái độ dửng dưng như không thực sự khiến người ta chán ghét không thôi.
Thậm chí hắn còn không muốn từ bỏ luôn miệng ở phía sau chờ đợi y khai ra tin tức của sư phụ, nhưng Cố Vân làm gì có chuyện dễ dàng nói cho hắn biết tung tích của Bạch Nhân Sư đang ở đâu!
Lúc bấy giờ Cố Vân đã đi đến điểm hẹn mà sư phụ căn dặn.
Cố Vân đi tới nhìn khuôn mặt trầm ngâm của sư phụ phút chốc như nhận ra điều gì đó, y nhanh chóng tiến đến bên cạnh sư phụ hai tay cung kính hành lễ.
"Sư phụ đồ nhi đã đến rồi!"
Bạch Nhân Sư nhìn đồ đệ đã đứng ở trước mặt mình, hai hàng lông mày đang nhăn nhó bỗng chốc nhu hòa hơn, nàng tiến đến vỗ lưng Cố Vân miệng cười chúm chím.
"Đồ nhi của ta cuối cùng con cũng đã đến rồi, sư phụ thật là nhớ con đó nha!"
Bạch Nhân Sư dù đã ở độ tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566737/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.