Lý Thiên Thành thất thần nhìn người trước mặt, hoàng nhi của hắn rốt cuộc cũng đuổi tới rồi, hắn còn tưởng lúc này đã có thể cùng Sở Diên cao bay xa chạy, lại không ngờ lúc này đây đã bị bắt gặp.
Cứ nghĩ ngay lúc này liền có thể trốn thoát, nào ngờ đã bị bắt quả tang.
Vật chứng đều rành rành ra đó rồi, hắn còn có thể ngụy biện gì đây?
Kỳ thật cho dù có buông lời ngụy biện, thì mọi thứ trước mắt cũng sẽ bán đứng hắn. Lý Thiên Thành không phải là người thích nói dối, tất nhiên sẽ không thể nói dối đến mức không lộ một sơ hở.
Lý Thiên Thành mệt mỏi nhìn Sở Diên, như chờ y giúp hắn giải vây.
Y lại thẫn thờ bấu chặt góc áo, nửa lời cũng không nói, một câu biện minh cũng không thèm thốt ra.
Lúc này đây mọi biện pháp tránh né đều vô nghĩa, mọi lời nói bao biện đều không thể thốt ra, giống như đã bị khí lạnh bao lấy, chẳng tài nào nói nên lời.
Quay đầu, rất muốn lùi về sau vài bước, tuy nhiên chỉ vừa mới quay qua đã bị đám người này áp sát, trong tích tắc đã không còn đường lui.
"Phụ hoàng và phụ thân vẫn muốn trốn tránh sao?" Lý Thừa Húc gắt gao tiến sát về phía trước, trong mắt là tia ảm đạm.
Nghe câu nói này của Lý Thừa Húc, phút chốc làm Lý Thiên Thành nghẹn họng.
"Ta... ta không phải muốn lừa con, ta..."
Hắn muốn nói gì đó nhưng vẫn không thể nào nói ra.
Kỳ thật cho tới hiện tại hắn vẫn chưa bịa ra được chuyện gì, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566735/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.