Cố Vân mang tâm trạng bực dộc quay về Vạn An, càng tức hơn khi nhìn thấy Dương Xuân đang uống rượu ở trước sảnh.
Thời điểm trời đã sập tối, giờ này ai nấy đều đã vào giấc, chỉ riêng hắn một mình ở đây, từ từ nhâm nhi chung rượu trắng.
Ba vò, hết thảy từ lúc Cố Vân bỏ ra ngoài thì hắn đã uống thêm ba vò nữa.
Đỡ trán, Cố Vân chán nản muốn về phòng, tuy nhiên vừa mới ngang qua đã bị Dương Xuân gọi lại.
"Ngươi vừa từ nơi đó trở về sao?" Dương Xuân mỗi lần cùng Cố Vân có hiềm khích, y chắc chắn sẽ một mình lên ngọn đồi đó than thở với người kia.
Hắn biết Cố Vân chỉ là vì di ngôn của Cố Thanh cho nên mới nán lại, những lúc ấm ức chỉ có để chất vấn người đã nằm xuống kia.
...
Cố Vân không muốn nhiều lời, thậm chí còn không muốn cùng Dương Xuân tiếp chuyện.
Tính của y rất ít khi nổi giận, nhưng hết thảy đều bị cái lão già này làm cho ăn không ngon ngủ không yên.
Hà cớ gì cứ phải làm khổ y như thế?
Dương Xuân nghĩ Cố Vân cũng giống như thúc phụ sao?
Tùy ý để hắn sai khiến?
"Nực cười, ta đi đâu thì liên quan gì đến ông?"
Dương Xuân cười cười lại uống tiếp.
"Không liên can, phải rồi... ngươi cũng nên nghỉ sớm đi!"
Cố Vân cười khẩy nhanh chóng đi khuất.
"Giả vờ cái gì chứ, chẳng phải cũng không mong ta quản ông? Đừng nghĩ ta ngoan cố muốn nán lại, chỉ là muốn nhìn thấy ông gục ngã từ từ!"
...
Lúc lên lầu, Cố Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566733/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.