Lúc gieo trồng ngay cả Sở Diên cũng nghĩ bản thân sẽ làm thật tốt, nhưng nào ngờ sự việc lại khó đến như vậy. Thật ra y cũng giống như Lý Thiên Thành, chưa bao giờ làm những việc nặng nhọc, nên rất khó để hòa hợp.
Dưới cái nắng chói chang của mặt trời, mơ hồ làm y kiệt sức, Sở Diên cúi thấp người, hai mắt lờ đờ, đầu cũng hơi choáng. Y lùi về sau vài bước, cố gắng trụ vững.
"Nương tử của ta, ngươi làm sao vậy?" Lý Thiên Thành thấy y sắp ngã tới nơi thì vội bỏ cuốc xuống, nhanh chóng đến đỡ y.
Sở Diên lắc đầu, chỉ là do đứng lâu quá nên mới choáng váng như vậy, nghỉ ngơi một lát là có thể ổn ngay thôi, cũng không quá mức nghiêm trọng.
Nhưng qua ánh mắt của Lý Thiên Thành, đương nhiên không hề đơn giản như vậy, hắn rất lo lắng còn nghĩ rằng có lẽ lại là bệnh cũ của y đang tái phát.
Tay hắn run run mà giữ chặt bả vai y: "Sao rồi, nếu như không ổn ta liền mang ngươi xuống phố tìm đại phu!"
"Không phải, chỉ là hơi mệt thôi!" Sở Diên lắc đầu nhìn hắn, không nghĩ tới Lý Thiên Thành lại lo lắng như thế.
Trời lúc này lại chuyển sắc, mới khi nãy rõ ràng đang nắng chói chang, lúc này đây lại chuyển mây đen, những đám mây không dự báo mà kéo tới, chúng vây lấy cả bầu trời đầy nắng, phút chốc đã rơi xuống lạch tạch vài hạt mưa.
"Không được rồi, chúng ta mau vào trong thôi!' Nói rồi Lý Thiên Thành liền bế y, vừa chạy vừa ôm vào nhà.
Tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566716/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.