"Chẳng lẽ cho đến hiện tại người vẫn không tin chân tình của hoàng thượng dành cho người?" Lưu thái y thở dài hỏi Sở Diên, trong cung có mấy ai không biết hoàng thượng vì nam hậu tức giận đến mức răng đe từng người.
Sở Diên lơ đễnh nói: "Ta không tin hắn, trừ phi hắn nguyện ý vì ta mà bỏ cả hậu cung này!"
"Bỏ hậu cung? Nương nương người có biết chuyện này còn khó hơn cả việc hoàng thượng để người rạch một nhát vào tim không? Các bá quan trong Triều sẽ không đồng ý, người thử nghĩ có thể không?"
Lưu thái y cảm thấy vị hoàng hậu này hôm nay thật lạ, trạng thái của y không tốt, có thể phân ra nhiều bộ mặt như vậy, từ lúc nào Sở Diên lại trở thành loại người đa sầu đa cảm như thế này?
Trước mặt Lý Thiên Thành y luôn cười nói vui vẻ, ân ân, ái ái, mặn nồng vô cùng, tưởng chừng có thể tiếp tục như vậy, hiện tại y lại nổi điên lên mà trút giận lên ông.
Thái y đúng thật là một nghề nghiệp không mấy tốt đẹp, chịu biết bao nhiêu ánh mắt hung dữ của người bệnh, hết người ngày đến người khác như muốn cấu xé ông.
Cả hai đều không nói gì với đối phương, đến khi ông đến chẩn bệnh thì lại chèn ép ông như vậy. Cảm thấy nhiệt độ khi đến gần Lý Thiên Thành và Sở Diên đều ngang ngửa hầm băng.
Người xưa nói chưa bao giờ sai, con người nếu đã biết quá nhiều cũng đồng nghĩa với việc bị đe dọa tính mạng. Lưu thái y còn ảo tưởng rằng, vào một ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566695/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.