Lúc bấy giờ Tuệ Lâm đã đi đến bên phòng của Sở Diên nhân lúc không có lý Thiên Thành ở đây nàng lập tức mở cửa bước vào.
Mấy tháng trước Lý Thiên thần đã ra lệnh Không cho nàng được đặt trên bước vào Từ Thanh cung, hắn không cho nàng gặp Sở Diên, hắn sợ nàng sẽ nói ra những chuyện cũ làm y đau lòng nên không cho Tuệ Lâm được ở gần Sở Diên, dù chỉ một chút!
Tuệ Lâm trong lòng đầy phẫn nộ nàng căm hận cái tên Lý Thiên Thành đó, hắn là một tên hoàng đế đáng ghét ngàn vạn lần vì sao không chết đi, cứ như thế hắn sống thật lâu thật lâu!
Tuệ Lâm thôi suy nghĩ, càng nghĩ lại càng tức giận, nàng bắt đầu tiến vào bên trong.
"Chủ tử!" Tuệ Lâm nhỏ giọng gọi.
Nhìn một chút phát hiện y đang ngủ say, nàng không gọi nữa, liền bước đến bên y, khẽ chạm vào tay Sở Diên buồn bã nói: "Chủ tử đã lâu rồi không gặp người, người có nhớ Tuệ Lâm không?"
Hoặc là nhớ, hoặc là không! Tuy nhiên điều đó không còn quan trọng, được gặp lại y là điều vui nhất mà Tuệ Lâm mong muốn!
Sở Diên an giấc trên giường không hề để tâm tới có người đang nắm lấy tay mình.
Tuệ Lâm ánh mắt buồn bã khó tả nhìn y, khóe mắt nàng cay cay, một giọt lệ nhẹ nhàng rơi trên tay y, nàng nói: "Chủ tử, ta thật hối hận hối hận vì đã khiến người trở thành bộ dạng như thế này..."
Tuệ Lâm đau lòng nói, lòng nàng vô cùng nhói,
vì đã khiến y trở nên như hiện tại, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566685/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.