Nhìn Liễu Yến chật vật ngã xuống đất, trong lòng Diệp Vân Âm không khỏi khinh thường. Giỏi cho nàng ta, chỉ là cóc ghẻ mà nghĩ mình là thiên nga, ngông cuồng như thế cuối cùng cũng phải thảm hại dưới chân nàng.
"Hôm trước không phải ngươi rất mạnh miệng hay sao? Hiện tại sao lại thê thảm như thế này? Đừng tưởng được hoàng thượng ân sủng thì quên mất bản thân vô cùng thấp hèn!"
Diệp Vân Âm nâng cằm Liễu Yến lắc đầu nói: "Ôi chao! Nhìn ngươi thê thảm như vậy, bổn cung thật sự sự lấy làm tiếc nuối!"
Nàng tặc lưỡi tiếp tục nói tiếp: "Khuôn mặt xinh đẹp như vậy chị mới trong phút chốc đã trở nên thảm hại như thế này rồi? Bổn cung còn tưởng rằng ngươi là tên khất cái tha hương từ phương nào ghé qua đây chứ! Thật sự không nhận ra ngươi là Liễu Yến!"
Diệp Vân Âm cười muốn nội thương, nàng nhìn Liễu Yến đang quỳ đó mà không ngờ tới. Hôm trước vẫn nghênh ngang, hôm nay đã phải cúi đầu!
Nực cười cho kẻ tự cho mình là nhất, ỷ lại lòng tin của đại hãn mà nguỵ tạo thành lá chắn, lấy danh của đại hãn cử đến mà lớn tiếng bắt nàng phải cúi đầu nghe theo nàng ta!
Nhưng cuối cùng thì đã sao? Cuối cùng nàng ta đã trở nên nên tàn tạ như thế này đây! Không có một ai có thể bảo vệ được nàng ta, tiếng khóc của nàng ta vẫn luôn vang vội, nhưng chẳng ai đến cứu cả!
Diệp Vân Âm lúc này thật sự cảm thấy kinh thường đến cực điểm, một trẻ nghèo nàn về mọi thứ kể cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566658/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.