Dương Xuân khẽ cười rồi nhẹ nhàng bước vào trong, trên tay cầm mang theo một giỏ đựng thức ăn đến.
"Không biết Sở phi còn nhớ đến ta hay không đây?" Vừa nói vừa cười nhìn y, biểu tình trên khuôn mặt giống như đang đùa cợt.
Sở Diên nhìn thấy vị bằng hữu tâm giao đang ở trước mặt, trong lòng vui sướng vô cùng.
Từ lúc đó cho đến nay, bọn họ đã lâu rồi không gặp nhau, hỏi là nhớ hay không thì dĩ nhiên là nhớ!
"Đã lâu không gặp!" Sở Diên vui vẻ nắm tay Dương Xuân, cùng nhau vào trong ngồi.
Tiện tay ấm trà vẫn còn nóng, Sở Diên vội rót ra một tách đưa đến cho Dương Xuân.
Nhìn tách trà có màu xanh nhàn nhạt, Dương Xuân bỗng nhớ đến hương vị trước đây.
Sở Diên pha trà rất ngon, lúc nào nước trà cũng là một màu xanh trong trẻo.
Chẳng phải do trà quá thượng hạng, mà là cách thức pha chế của y.
Dương Xuân nhấp một ngụm trà, vị trà vẫn như cũ khiến hắn phải gật đầu tán thưởng.
Vẫn là hương vị như lúc trước, tay nghề của y chưa từng khiến hắn phải thất vọng.
"Tay nghề của ngươi vẫn như vậy, thật sự một chút cũng chưa từng thay đổi!"
"Tất nhiên rồi, chủ tử của nô tỳ đương nhiên giỏi dang... Nếu không, hoàng thượng cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý!" Tuệ Lâm vừa hay đã quét xong sân, nàng tươi cười nói.
Chủ tử trong mắt nàng là một người vừa ôn nhu, vừa thanh tao, ở bên cạnh y lúc nào cũng nhận được một nguồn năng lượng.
Còn ai có thể sánh bằng y?
Dĩ nhiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566626/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.