Lý Thiên Thành lại vỗ vai một cái nhẹ nhàng, động tác này tuy không quá mạnh, nhưng cũng vừa đủ làm Sở Diên choàng tỉnh.
"Sao vậy? Là đang suy nghĩ chuyện gì đây?" Hắn nhìn y cười nói, chờ Sở Diên thành thật khai báo.
Lúc này Sở Diên như ngờ nghệch ra hẳn, y lắc đầu nói cái gì: "Đồ vô lương tâm!"
Sau đó lại xoa nắn khớp tay, ủ dột bĩu môi, để lộ rõ bất bình.
Lý Thiên Thành nhíu mày nhìn Sở Diên chằm chằm, hắn không hiểu và càng không rõ, đối với y những chuyện như này không làm chẳng phải tốt hơn sao?
Hôm nay Sở Diên bị làm sao vậy, mập mờ không nói, ánh mắt cứ di dời qua hắn, đã vậy cứ bứt ngón tay, cắn răng suy nghĩ.
Thành thật mà nói, lẽ ra y nên vui mới phải, vì hắn không động vào vết thương của y dù chỉ một chút.
Lẽ ra Sở Diên phải cảm thấy hắn như vậy có biết bao nhiêu nhẹ nhàng với y, lo nghĩ cho y, là khác với trước kia, bộ dạng lạnh lùng khiến y nhói lòng.
Giờ đây hắn yêu chiều như vậy, lo nghĩ cho y đã cùng hắn vận động đêm qua, sáng sớm mặc dù nóng ran cả người nhưng cũng không đem y đè xuống làm vật phát tiết.
Cả người là bộ dạng mỏng manh, dễ dàng bị thương tổn, từng tấc da thịt trên người y đều mỏng đến mức nhìn thấy rõ ràng mạch máu.
Thừa biết y cảm nhận đau đớn còn hơn cả người bình thường.
Nếu như người bình thường đau một, thì Sở Diên đau mười.
Người khác đứt tay, máu vừa chảy lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566624/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.