Tần Dương cảm thấy con người này luôn có nhiều biến đổi, tâm trạng của hắn không thể nào bình ổn một vẻ, luôn thay đổi bất cứ lúc nào theo tâm lý.
Đứng ở đây nói chuyện với một kẻ điên, tự khắc cũng chẳng khác gì hắn, Tần Dương không tiếp tục ở đây nói chuyện vớ vẩn, liền lập tức rời khỏi.
Chẳng sợ cứ tiếp tục ở đây, sớm muộn gì cũng phát điên!
"Ngươi cứ ở đó mà vẽ vời, ta không nghĩ sẽ ở lại quấy rầy!" Nói xong giả vờ như hối tiếc, tặc lưỡi vài cái rồi mới xoay người bỏ đi.
Đến đây Lý Thiên Thành liền dừng bút, chẳng nghĩ sẽ tiếp tục hoàn thành bức họa.
Hắn dừng bút rồi suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng nên làm chuyện gì đó!
Hắn bèn thu dọn mớ hỗn độn này, lập tức duyệt hết tấu sớ còn chất đống.
Ngày nay hắn sẽ giải quyết xong xuôi một thể, có như vậy sẽ không còn bận bịu lâu dài.
Riêng ngày hôm nay hắn đã duyệt luôn cho ba ngày kế tiếp, như vậy những ngày sau cũng không cần tối mặt, tối mày để phê tấu.
Kẻ bám đuôi vừa rời đi không khí đã trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều. Nếu không phải năm đó Tần Dương cứu hắn một mạng, Lý Thiên Thành sẽ không phải để hắn tự ý bám riết theo sau.
Nếu là người khác, sớm muộn gì cũng bị hắn xử tử rồi.
Nghĩ lại hắn chỉ biết cười khổ, quả thật là một đoạn ký ức đầy đau thương, khiến cho hắn của hiện tại cũng chẳng giống người.
Hắn vẫn luôn rất hận Lý Dục, cũng hận luôn bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566619/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.