Ngày Lý Dục được an táng trong lăng mộ, hắn không đến, Lý Thiên Thành diện cớ nói thân thể không được khỏe, đã không đến nhìn Lý Dục lần cuối. 
Cho đến ba ngày sau khi Lý Dục băng hà, hắn mới bước đến lăng mộ. Mang theo là một vò rượu bồ đào mà nương hắn ủ. 
Đã cất giấu từ lâu, rất kỹ, rất kỹ... 
Nhưng cuối cùng lại phải dùng tới vào lúc này đây, hắn nhớ lúc nương hắn ủ rượu bồ đào, trên khuôn mặt là một nụ cười hạnh phúc. 
Phụ hoàng hắn rất thích rượu bồ đào, còn hắn rất yêu rượu bồ đào, bởi vì khi nhìn thấy, hắn sẽ tưởng nhớ đến nương hắn. 
Kẻ thích rượu, lại không thích người ủ rượu.1 
Nực cười thay, một người luôn trân quý từng vò rượu bồ đào, chỉ riêng người ủ lại chẳng đó ngoài gì tới. 
Nương hắn là một người bình thường, đến nỗi ai cũng muốn hà hiếp, chà đạp, cuộc sống trong cung giống như ở địa ngục. Đau đớn tủi nhục vẫn phải tự mình nhận lấy, hằng ấy năm trôi qua, xung quanh chỉ có mình người, tự mình nếm trải những khổ cực. 
Dẫu biết bản thân đã chọn sai người, yêu lầm người, nhưng nương hắn, nửa lời oán trách cũng không thán. 
Nhìn lăng mộ khắc tên Lý Dục, phút chốc, tâm trí hắn như bùng nổ, kinh mạch toàn thân là từng hồi co rút. Hắn cố nén cơn thịnh nộ, từ từ nhấp ngụm rượu bồ đào. 
Đi quanh lăng mộ, hắn dừng lại trước trung tâm, thẫn thờ gõ nhẹ lên mặt gỗ, cười khổ như kẻ say. 
Phải! Hắn say rồi, say đến mức không còn có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566589/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.