"Vừa nãy sao hoàng thượng lại nhận nó?" Tàu công công hơi khó hiểu hỏi.
Trước giờ Lý Thiên Thành chưa từng nhận bất cứ vật phẩm của phi tần khác, hiện tại lại đột nhiên thay đổi chủ ý.1
"Trẫm không phải muốn nhận, chỉ là hiện tại cũng cần một ít!" Hắn chậm rãi nói.
Nhìn về phía trước cũng đến Từ Thanh cung rồi, hắn không chờ đợi gì mà bước vào. Bỗng chốc không khí trong phòng hơi khác lạ, làm hắn khó chịu chau mày.
Mùi dược nồng đến độ khiến hắn nhăn nhó, Lý Thiên Thành liếc quanh phòng, nhìn thấy một bát thuốc vẫn chưa vơi đáy đang nằm trên bàn, đảo mắt đến bên giường thì thấy Sở Diên đang yên ổn say giấc.
Hắn phất tay, ý bảo Tàu Dục Hàn ra ngoài, nhìn thấy biểu tình hoàng thượng hơi xao động, ông liền nhanh chóng rời khỏi.
Tiếng cửa được đóng lại, Lý Thiên Thành đi tới bên giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Sở Diên. Phút chốc bao nhiêu cảm xúc lại một lần nữa dâng trào, hắn chạm nhẹ sườn mặt hốc hác của y.
Mới mấy ngày không gặp, bây giờ đã gầy thành bộ dạng này, thật khiến người hắn đau lòng.
Lý Thiên Thành lấy túi hương ban nãy, cẩn thận cho một ít vào lư để đốt. Hương trầm dịu dịu trong chốc lát đã lan tỏa hết căn phòng, hương thơm của nó khiến đầu óc thư giãn.
Lý Thiên Thành hơi giãn mày, hắn nhẹ nhàng chạm tay y, giọng nói ôn nhu gọi: "Sở Diên?"
Sau đó cúi người đặt lên trán y một nụ hôn, hắn lại nói: "Hà cớ gì cứ muốn cãi lời trẫm?"
Cớ sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/566586/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.