Sau ngày hôm đó Sở Diên không dám tiếp cận Lý Thiên Thành, vì ám ảnh những câu nói của hoàng hậu, Sở Diên lo sợ sẽ làm hại muội muội. Y suốt ngày bó chặt lấy thân thể, vùi mình vào một góc giường, không muốn tiếp cận Lý Thiên Thành.
Nhiều lần hắn muốn cùng y làm chuyện nên làm, nhưng y luôn nói vết thương cũ rất đau, Lý Thiên Thành nhớ đến ngày hôm đó, cuối cùng đành dằn lòng nén lại ham muốn, không tiếp tục bức ép y.
Lý Thiên Thành nhìn Sở Diên, trong lòng bỗng dâng lên một chút cảm xúc khó chịu, cứ như thể Sở Diên đang muốn tránh né hắn.
Lý Thiên Thành hơi cau mày, hắn thở dài một cái rồi xoay người: "Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt vào!"
Nói rồi không thèm nhìn y, hắn bực bội bỏ đi, trong lòng biết bao nhiêu suy nghĩ chồng chất.
Vì sao lại đột nhiên thay đổi? Vì sao lại xa cách như vậy? Rất nhiều câu hỏi hắn muốn hỏi y, nhưng lại chẳng thể nói gì.
Một chút thương cảm của hắn dành cho y, cứ như vậy nhẹ nhàng buông tha, giới hạn của hắn xem như đã dùng hết một nửa. Một người có tính cách tàn nhẫn như hắn, liệu có thể chịu được cảm giác như thế này bao lâu?
Hôm nay vừa tròn một tháng Sở Diên vào cung cho đến nay, những ngày qua hắn đã kiềm chế ham muốn của bản thân. Hắn muốn phát tiết nhưng lại không thể, hắn muốn đem y giam dưới thân, nhưng lại không đành lòng, vì nhớ đến mũi tên hôm đó, y đã đỡ cho hắn.
Cứ day dứt như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-giang-son/262747/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.