La Phi hơi run một chút,tuy rằng không rõ những lời này của anh xuất phát từ đâu, nhưng theo bản năng, cô rất muốn giải thích. Nhưng vừa định mở miệng, đối diện với ánh mắt của Trịnh Thiên Dã, cô thoáng chấn động.
Cho dù chưa trải đời nhiều, nhưng La Phi cũng phân biệt được ánh mắt như thế có bao nhiêu nguy hiểm và mang ý nghĩa gì.
Cô cố gắng không suy nghĩ nhiều, ý nghĩ duy nhất chính là, người này rất nguy hiểm, chỗ này không nên ở lâu. Cô không muốn giải thích gì nữa cả, nhanh chóng bỏ ly xuống, đi ngang qua anh, bước nhanh ra khỏi phòng.
Không ngờ, mới đến cửa,Trịnh Thiên Dã liền như con mãnh thú, từ phía sau xông lên, túm lấy eocô, một tay đóng cửa lại, đè chặt cô sau cánh cửa.
“Anh làm gì vậy? Anhbuông ra mau!” La Phi chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bị đại boss,người ngoại trừ trao đổi đơn giản trong công việc, không có bất gì giaolưu nào khác, lại làm ra hành động như thế, cô sợ đến mức hét lên.
Nhưng vậy có ích gì? Công ty vào cuối tuần, ngay cả bảo vệ cũng sẽ không đến tuần tra.
Một tay Trịnh Thiên Dãbắt gọn lấy hai tay đang múa may của cô, dễ dàng bẻ quặt ra sau lưng.Thân hình cao lớn càng dễ đè cô lên cửa, không thể nhúc nhích xíu nào.
“Cô dụ dỗ tôi!” Anh kề sát tai cô, vẫn là lời nói đó, vang lên như một thứ ma quái.
“Không có không có, tổnggiám đốc Trịnh, không phải anh đang hiểu lầm gì chứ?” Lúc này trong đầuLa Phi toàn là tiếng ong ong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tuong-cuong/209431/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.