Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Pussycat
***
Sự thật chứng minh, La Phi không tìm được cơ hội bỏ trốn.
Mỗi ngày cùng thức dậy, cùng đi làm, cùng ăn cơm, rồi lại cùng nhau tan sở. Ngoại trừ mấy giờ ở văn phòng ra, trong thời gian còn lại cô đều trong tầm kiểm soát của Trịnh Thiên Dã.
Trịnh đại boss thường ngày bận trăm công nghìn việc, bây giờ lại không tăng ca, không xã giao. Đừng nói tới thu dọn hành lý rời đi, La Phi chỉ đi xuống lầu quăng rác trở về hơi chậm, anh liền đứng ở ngoài ban công, cất giọng gọi cô.
Lúc này cho dù La Phi có dự định chạy trốn thì cũng bị giọng nói như sói tru không biết xấu hổ của anh gọi trở về. Mặc dù xung quanh chỉ có một vài người nhận ra cô, nhưng mà bị người ta phát hiện cô là đồng loã với kẻ tạo ra tiếng ồn ở nơi công cộng thì cũng có chút áy náy.
Sáng sớm tinh mơ, Trịnh Thiên Dã đã lôi kéo La Phi lên xe, chạy tới nhà lớn của Trịnh gia.
Trên đường đi, La Phi nghĩ đến việc mình sắp sửa dùng thân phận bạn gái của Trịnh Thiên Dã bệnh thần kinh này đối mặt với người nhà và bạn bè của anh ta thì lại nhức đầu.
“Thiên Dã.” Cô cố gắng hết sức dùng giọng điệu lấy lòng mở miệng nói: “Anh xem, em còn chưa kịp chuẩn bị quà tặng cho anh, nếu không thì anh đến trước đi, chờ em đi cửa hàng mua quà tặng, rồi tự mình trực tiếp đi đến nhà của anh.”
“Mua quà tặng ở cửa hàng thì có gì quý trọng đâu.” Anh chồm qua hôn cô một cái: “Nếu em cảm thấy áy náy thì buổi tối tự mình biến thành món quà tặng cho anh, anh sẽ cố mà chấp nhận.”
“Em đang nói thật đó, sinh nhật của anh, em rốt cuộc cũng nên tặng một cái gì đó.”
“Anh cũng nói thật mà, tự em đóng gói mình lại tặng cho anh, anh cảm thấy thực dụng hơn mấy thứ trong cửa hàng.
Cái đầu anh! Lẽ nào tôi chính là vật dụng của đàn ông sao?
Kế hoạch chạy trốn giữa đường của La Phi bị sụp đổ, chấm dứt trong thất bại.
La Phi chưa từng tới nhà họ Trịnh, nhưng có nghe qua lời đồn một chút, đại khái là khu nhà cao cấp như thế nào thôi, nói tóm lại ngắn gọn là hai chữ giàu sang.
Nhưng mà tới trước mặt rồi mới biết được khu nhà cao cấp của họ còn cao cấp hơn một chút, cổng lớn chầm chậm mở ra, khiến cho người ta giống như là tiến vào một lâu đài.
Trịnh Thiên Dã căn bản chính là hoàng tử của toà lâu đài này—–Ừm, một hoàng tử bị bệnh thần kinh.
“Cậu chủ đã trở về.” Xuống xe, có một bà dì kính cẩn chào đón.
Trịnh Thiên Dã kéo tay La Phi, thuận miệng nói: “Dì Trần, bà nội và ba đâu?”
“Ông chủ, bà chủ và bà cụ đều ở nhà, đang thảo luận thực đơn của tiệc sinh nhật đêm nay.”
Trịnh Thiên Dã coi mình giống như quân vương thời cổ đại, vung bàn tay lên: “Biết rồi.”
Nói xong liền kéo La Phi đi về hướng biệt thự phía trước.
La Phi kinh ngạc với phong cảnh xung quanh, trải rộng ra trong tầm mắt cô. Cô cảm thấy giống như mình đã vào một khu vườn lộng lẫy, rồi lại cảm thấy rằng mình giống như là cô bé lọ lem lạc vào hoàng cung!
Xí, ai muốn làm cô bé lọ lem chứ!?
Vào phòng khách của biệt thự, toàn bộ căn phòng đã được trang trí, có vài người ngồi trên sô pha trong phòng, nhìn thấy người đã tới thì náo nhiệt lên ngay lập tức.
Trong ba người này thì có hai người là La Phi nhận ra, một người là bà nội Trịnh, một người là viện trưởng Trương Cẩm Hoa.
Bà nội Trịnh nhìn thấy người đã tới thì lập tức vươn cổ ra, ngoắc hai người: “Thiên Dã, Tiểu Phi, hai cháu đã về đến. Mau tới đây xem thực đơn của đêm nay.”
Trịnh Thiên Dã vừa cười vừa kéo La Phi đi qua: “Bà nội, mọi người cứ chuẩn bị là được rồi, cháu thì không quan trọng.”
Nói xong liền kéo La Phi lên trước, nói với người đàn ông duy nhất đang ngồi ở trên sô pha: “Ba, đây là La Phi, bạn gái của con, bà nội và dì đã gặp qua.”
Người đàn ông này khoảng năm sáu mươi tuổi, ngoại hình có vài phần giống Trịnh Thiên Dã, nhưng mà khác một chút đó là khí chất “không giận mà oai”. La Phi đã từng từ xa xa nhìn thấy qua nhân vật quan trọng của thành phố G này, người sáng lập ra và cũng là chủ tịch của Hằng Thiên, Trịnh Gia Thăng.
Hiện giờ ở gần như vậy, lại dùng thân phận hoang đường này, cô không khỏi cảm thấy lo lắng bất an, cung kính cúi mình vái chào: “Xin chào ông Trịnh!”
Trịnh Gia Thăng ngẩng đầu, mang theo ý cười thản nhiên nhìn cô, sự uy nghiêm trên mặt trong nháy mắt nhạt đi không ít, ông ta cười cười: “Tiểu Phi đừng khách sáo, bà nội của Thiên Dã cùng dì đã nói cho chú nghe, kêu chú là được rồi. Khó khăn lắm Thiên Dã lắm mới có bạn gái, chú làm cha cũng thật vui mừng cho nó.”
Tuy là nhân vật nổi tiếng được người kính trọng, nhưng mà La Phi vẫn không nhịn được oán thầm, cái gì gọi là khó khăn lắm mới có bạn gái, mấy cô oanh oanh yến yến của Trịnh Thiên Dã trước kia, không gọi là bạn gái chẳng lẽ gọi là “bạn giường” sao? Thật ra cô mới thực sự là “bạn giường”, được không!
Nghĩ vậy, nhưng cô vẫn cười cười.
Trịnh Gia Thăng lơ đễnh dùng tay ra hiệu, ý bảo cô ngồi xuống.
La Phi có muốn khách sáo cũng không được, Trịnh Thiên Dã trực tiếp kéo cô đến ngồi bên cạnh bà nội Trịnh: “Bà nội, nếu không thì để Phi Phi chọn thực đơn đi.”
“Đúng đó mẹ, mẹ để cho Tiểu Phi chọn thực đơn đi. Bạn bè của Thiên Dã đều là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi thì biết sở thích của người trẻ tuổi.” Trương Cẩm Hoa ở bên cạnh hùa theo.
Bà nội Trịnh cũng cười: “Đúng đúng vậy.”
Đầu La Phi như bị phình ra, dưới ánh mắt tha thiết của một nhà bốn người, cả ba đời của nhà họ Trịnh, đành phải theo hy vọng của bọn họ mà tiện tay chọn một phần thực đơn.
Nhưng người nhà họ Trịnh đều là những người rất dễ dàng thoả mãn, cô tuỳ tiện chọn một cái, mọi người còn khen ngợi vài câu, nói cô là người rất cần kiệm, chọn một cái thực đơn mộc mạc đơn giản nhất.
Cô nhìn gương mặt lộ vẻ đắc ý kiêu ngạo của Trịnh Thiên Dã, giống như ngầm nói, nhìn đi nhìn đi, đúng là bạn gái của con tốt lắm phải không?
La Phi lại trộm nhìn mặt mấy người khác, ai cũng có ánh mắt như là đồng tình với Trịnh Thiên Dã.
Này này! Sao mấy người lớn này lại khoa trương như vậy? Cô cũng chưa xem qua là đồ ăn gì, chẳng lẽ bọn họ không thấy sao? Các người lớn này vì lấy lòng con trai độc nhất của nhà bọn họ mà giả bộ khen ngợi cô diễn viên tạm thời này, các người không… có lỗi với lương tâm của mình sao?
Một nhà kỳ lạ!
La Phỉ im lặng oán thầm xong, cái thực đơn được cô chọn đã bị người giúp việc nhận lấy để đi chuẩn bị.
Tiệc sinh nhật là buổi tối, trước đó, ban ngày Trịnh Thiên Dã dùng thân phận chủ nhân, dẫn La Phi, như lời anh ta nói “nữ chủ nhân tương lai”, đi dạo tỉ mỉ một vòng nhà lớn của Trịnh gia.
Vì thế La Phi rốt cuộc được mở mang kiến thức, cái gì là kẻ có tiền điên rồ, vườn hoa lớn như một sân bóng, hồ bơi có nhiệt độ ổn định, trong ga ra có một hàng xe hơi sang trọng mà cô không biết hết tên. Còn có biệt thự lớn này với mấy chục gian phòng.
Thế cho nên lần đi thăm gia đình này đã biến thành mệt nhọc giống như trèo đèo lội suối, cho đến khi Trịnh Thiên Dã lôi kéo La Phi, trân trọng giới thiệu “khuê phòng” của anh ta, cô đã cảm thấy buồn ngủ, không thể nào không bổ sung thể lực trên cái giường xa lạ này.
Nằm ở trên giường, trước khi chìm vào giấc ngủ, còn xảy ra một sự việc nhỏ. Bởi vì hoàn cảnh lạ lẫm, tuy rằng La Phi buồn ngủ, nhưng lại không ngủ được. Đợi Trịnh Thiên Dã đi ra ngoài, có lòng tốt đóng cửa lại cho cô, khi cô nhắm mắt, lăn qua lộn lại thì tay vô tình đút vào dưới cái gối nằm, ngay lập tức chạm phải một vật lạnh như băng, cô theo bản năng lấy ra nhìn, đó là một con dao găm sáng loáng, không có vỏ. Cô sợ tới mức giật cả mình, thiếu chút nữa là thét ra tiếng.
Trong đầu La Phi lúc này mới nhớ tới Trương Cẩm Hoa đã nói, hồi đó, lúc Trịnh Thiên Dã mới vừa bị kích thích, nghiêm trọng nhất là mỗi ngày đều nắm một con dao, ngay cả khi ngủ cũng không buông ra. Cho nên giờ đây cô cũng sẽ không đơn giản cho rằng anh ta giấu con dao găm dưới gối nằm là để trừ tà.
La Phi run rẩy cầm con dao găm để trả lại dưới gối, lo lắng suy nghĩ. Trịnh Thiên Dã của hiện giờ, vấn đề thần kinh rốt cuộc là nghiêm trọng bao nhiêu?
Nhưng cuối cùng vì mệt mỏi, nghĩ một chút, rồi lại miễn cưỡng ngủ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.