Tông Chính Khiêm phải bịt mũi miệng lại để cố kìm nén cảm giác buồn nôn, lo lắng nói: "Phía trước có quái vật, không biết những người rời đi trước đã xảy ra chuyện gì rồi."
"Ừm, có lẽ trước đó bọn chúng đã chạy đến phía trước rồi! Bọn chúng vừa nhìn thấy người thì giết, người bị chúng nó bắt được cũng xui xẻo, cũng không có cách nào khác, tôi có thể giết quái vật, nhưng không thể làm cho bọn họ sống lại được."
Lời của cô nhìn như có vẻ thờ ơ, nhưng sao Tông Chính Khiêm lại có cảm giác rằng cô đang an ủi anh vậy? Anh nghiêng đầu nhìn cô, cẩn thận nói:
“Cô làm sao giết được bọn chúng thế?”
“Tôi muốn chúng nó chết thì chúng nó sẽ chết, he he he…”
Mặc dù giọng nói của cô gái ngọt ngào và trong trẻo, nhưng nội dung mà cô nói ra phối hợp với tiếng cười ma quái như thế này ở trong bóng đêm, khiến cho Tông Chính Khiêm có chút rợn cả tóc gáy.
“Ui cha, tôi đi không nổi nữa, mệt quá.”
Cô gái đi được mười phút thì thở hồng hộc muốn nghỉ ngơi.
Nhưng Tông Chính Khiêm lo lắng cho hành khách phía trước nên muốn nhanh chóng đuổi đến để xem thử tình hình, cô gái bên cạnh là vũ khí chắc chắn để giết quái vật, anh không thể để cô dây dưa ở đây được.
“Tôi cõng cô cho! Như vậy sẽ đi nhanh hơn.” Anh đề nghị với cô.
Cô gái nhỏ vui vẻ tiếp nhận, anh còn chưa kịp ngồi xổm xuống cô đã chủ động nhảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tron-khep-kin/2609106/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.