Cô gái nhìn anh bằng ánh mắt đầy phức tạp, mang theo hàm ý khó nói, vừa không không hoàn toàn đồng ý, nhưng cũng không phản đối, ngược lại thêm chút bất ngờ và tìm tòi nghiền ngẫm.
Tông Chính Khiêm còn chưa kịp hỏi cô thêm, thì đám người bị một câu của anh tước đoạt quyền chạy trốn bắt đầu vùng lên náo loạn.
“Dựa vào đâu mà anh ta có thể quyết định? Bây giờ chỗ này không có quái vật, vì sao chúng tôi không thể ra ngoài trước chứ?”
“Đúng vậy, còn rất nhiều người bị thương, nếu họ không kịp chữa trị và chết thì anh ta có chịu trách nhiệm không?”
“Tôi mặc kệ, tôi phải đi ra ngoài! Anh ta muốn làm thánh nhân thì đó là chuyện của anh ta, chúng tôi không muốn chết chung với anh ta, cho chúng tôi ra ngoài đi!”
“Đúng vậy! Cho chúng tôi ra ngoài!”
“Đúng đó, hai đứa con trai của tôi đang ở nhà chờ tôi, tôi muốn ra ngoài! Tôi muốn về nhà!”
Tông Chính Khiêm cau mày, sắc mặt không dao động, đối mặt với đám người sống sót căm hận anh, anh cũng không lùi bước thỏa hiệp, nhưng bé gái bên cạnh không tốt như anh, không chịu được đám người tranh cãi ồn ào đó.
Đột nhiên trên đỉnh đầu mọi người truyền đến hai tiếng “bang bang”, hai bóng đèn trần trên trần nhà nổ tung, mảnh vỡ thủy tinh rơi như mưa xuống đám người, tất cả đám người đều ngậm miệng lại ôm đầu tránh né.
“Tôi nói để cho anh ta quyết định, nếu mấy người không phục thì tự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tron-khep-kin/2609103/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.