Chương trước
Chương sau
Tông Chính Khiêm, một người ngày thường rất có tài hùng biện nhất thời không biết nói gì, không biết giải thích vấn đề đơn giản “không thể cho người khác nhìn cơ thể trần truồng” cho cô hiểu như thế nào?

Chẳng lẽ ba mẹ cô không dạy cô điều này sao?

“Coi như cô thiên hạ vô địch, cũng không thể phơi bày cơ thể cho người khác xem, ngực và bộ phận sinh dục đề là bộ phận riêng tư, ba mẹ và giáo viên của cô không dạy cho cô những điều này sao?”

Hoài Tước im lặng trong giây lát, lắc đầu nói: “Tôi chỉ nhận được mệnh lệnh “không được tiếp xúc với bất cứ ai” và “tiêu diệt những những người tiếp xúc tôi hoặc có ý đồ tiếp cận tôi” thôi.”

Mệnh lệnh? Cô quả nhiên không phải đứa trẻ của gia đình bình thường, vậy nên nhiệm vụ hằng ngày của cô là giết người? Đây là một tổ chức nguy hiểm! Hay đây là biểu hiện bệnh dậy thì của cô?

“Vậy sao cô lại không tiêu diệt tôi?” Tông Chính Khiêm dừng chân lại, nghiêng người nhìn xuống cô với đôi mắt nghiêm túc hỏi.

“Bởi vì khi tôi gặp anh, tôi không còn nghe thấy mệnh lệnh đó nữa.”

Hoài Tước nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào, đôi mắt cô cong cong, giống như cầu vồng rực rỡ xuất hiện trên bầu trời mây, vẻ mặt vui sướng phù hợp với lứa tuổi cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt cô.



Buổi tối Tông Chính Khiêm dẫn một cô bé mặc váy Lolita Gothic màu đỏ rượu, tóc buộc đuôi ngựa hai bên, trang điểm như một búp bê thiếu nữ đi ăn một bữa cơm Pháp xa xỉ, gồm có tôm hùm xanh, bò bít tết nướng, súp Bouillabaisse.

Mỗi món đều là mỹ vị mà Hoài Tước chưa từng được thưởng thức, nước trái cây và kem tráng miệng ngon đến mức cô ăn không dừng lại được.

Anh kiên nhẫn dạy cô lễ nghi khi ăn, còn làm mẫu dùng dao nĩa cắt bò bít tết, cô chớp chớp đôi mắt nhìn anh, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, thịt trên đĩa đã được cắt từng khối nhỏ chỉnh tềnh ngay ngắn, anh nhìn mà vừa tức vừa buồn cười.

Hai người nói chuyện với nhau một lát, Tông Chính Khiêm đại khái đã biết được thông tin về cô gái này – Hoài Tước được nuôi lớn trong phòng thí nghiệm, ngoài cô ra còn có những đứa trẻ khác có khả năng giống cô, tổ chức của cô không có ở đây, hơn nữa bên đó đã mất quyền khống chế và liên lạc với cô.

Vở kịch nhỏ:

Miêu Miêu: Cũng chỉ có anh chàng này tin tưởng sự lừa dối của cô, buồn cười, sao cô không khỏa thân rồi chạy xung quanh, mặc bộ quần áo xuyên thấu gì đó.

Hoài Tước: ha ha. Thật ra ban ngày nhìn thấy ba nam một nữ giao phối, nhìn tư thế của họ rất thú vị, anh ấy lại sốt ruột khi thấy tôi không có mặc quần lót gì đó, nhìn thật ngây thơ, nên tôi đã trêu chọc anh ta.

Miêu Miêu: Mẹ kiếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.