Chương trước
Chương sau
Hoàng Phượng lập tức nhảy bước g.iá c.ao nhất từ đầu tới giờ.

“H.ai tỷ đồng.”

Ánh mắt như tia X của Thiên Long đang quét khắp cơ thể của Hoàng Phượng khiến cô vô cùng xấu hổ. Nếu trong trường hợp khác cô đã cho anh một bạt tai rồi. Nhưng hiện tại cô không có cái quyền đó. Người đời nói bút sa gà chết trong trường hợp của cô quả thực không sai.

“Tôi vừa nói sẽ tr.ả cho anh h.ai t.ỷ đồng một ngày nếu anh không quan hệ với tôi.”

“Tôi không bị điếc.”

Mặc dù chỉ là trêu chọc Hoàng Phượng nhưng Thiên Long cũng rất nhập vai, điều đó càng khiến cho Hoàng Phượng sợ hãi.

Là cô ra giá thấp anh không chấp nhận chứ không phải anh không nghe sao?

Thiên Long đứng dậy bế ngang người Hoàng Phượng đi vào trong phòng ngủ để mặc TV vẫn đang phát hình ảnh phim người lớn với âm thanh phát ra vô cùng ái muội khiến bất kỳ ai chỉ nghe thôi cũng đủ khiến đỏ mặt. Vào tới phòng, anh đặt cô nằm xuống giường rồi nằm đè lên người cô.

Hoàng Phượng lúc này sợ hãi tới mức mặt mũi tái mét, cô biết nếu mình không nhanh đạt được thỏa thuận anh sẽ cướp đi đời con gái của mình vì vậy cô run rẩy đưa ra một cái g.iá khác:

“Ba t.ỷ đ.ồng.”

Thiên Long hôn lên môi đang run rẩy của Hoàng Phượng một cái rồi rời đi:

“Giọng nói của cô rất hay, môi của cô cũng rất ngọt khiến tôi vô cùng thích thú.”

Hoàng Phượng lúc này như sắp phát điên. Cô đã ra g.iá đến b.a t.ỷ đ.ồng mà anh vẫn dửng dưng. Người này thật không cần t.iền sao? B.a t.ỷ một ngày anh ta còn không chấp nhận, vậy anh ta muốn bao nh.iêu? Thôi thì cô cứ đưa ra đại một cái g.iá nữa. Nếu anh ta chấp nhận cô sẽ nghĩ cách xin tiền của bố mình trả cho anh ta. Nếu anh ta không chấp nhận xem như đời con gái của cô chấm dứt ở đây. Cô phó mặc cho số phận, dù là kết cục nào cô cũng phải chấp nhận vì tất cả do sai lầm của cô. Cô cao giọng nói:

“Năm t.ỷ đ.ồng.”

Nghe giọng nói gấp gáp của Hoàng Phượng, Thiên Long nhìn cô cười:

“Thực sự cô rất đẹp, tôi không hề muốn bỏ qua lỡ cơ hội được làm tình cùng cô. Nhưng là dân kinh doanh buộc tôi phải tính toán, cái g.iá cô đưa ra một ngày trả cho tôi năm t.ỷ rất hấp dẫn, với g.iá này tôi có thể thuê cả tá cô em khác phục vụ mình, có điều tôi chắc chắn trong số họ sẽ không có ai xinh đẹp bằng cô cả. Tôi chấp nhận thỏa thuận không quan hệ với cô để lấy số tiền 5 t.ỷ 1 ngày.”

Dứt lời anh xuống khỏi người cô rồi nằm xuống bên cạnh. Thật sự lúc này anh rất mệt mỏi chỉ muốn ngủ một giấc.

Nhìn nụ cười đắc trí của Thiên Long Hoàng Phượng chỉ muốn tẩn cho anh một trận. Sau một hồi vật lộn thực hiện một cuộc thỏa thuận có một không hai trong đời Hoàng Phượng ngủ quên lúc nào không hay. Sáng thức giấc cô đã thấy mình đang nằm trong vòng tay của Thiên Long. Cô muốn rời khỏi giường lúc anh chưa tỉnh dậy nhưng lại bị Thiên Long ôm quá chặt, một tay của anh làm gối cho cô, tay kia ôm lấy eo của cô nên cô chỉ có thể nằm im.

Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ chiếu lên gương mặt của Thiên Long khiến gương mặt của người đàn ông trước mặt vốn dĩ vô cùng đẹp trai lại càng đẹp trai hơn. Hoàng Phượng vô thức đưa tay chạm vào chiếc mũi cao thẳng rồi di chuyển xuống cặp môi mỏng đang mím chặt của anh vuốt ve.

“Có phải cô thấy tôi quá đẹp trai nên cô muốn đổi ý phải không?”

Thiên Long mở mắt đối diện với ánh mắt trong veo đang hoảng loạn Hoàng Phượng nói tiếp:

“Tôi không ngại phá bỏ thỏa thuận của chúng ta để tiếp tục chuyện tối qua chúng ta đang làm dở.”

Hoàng Phượng lúc này không khác gì kẻ trộm bị bắt tại trận. Cô vội thu tay về nhưng anh đã nhanh hơn một bước bắt lấy, không những vậy anh còn đưa mấy đầu ngón tay của cô vào miệng mình cắn.

Hành động của Thiên Long giống như cô vừa chạm vào nguồn điện cực mạnh khiến dòng điện chạy thẳng vào tim, cô vội vàng phủ nhận:

“Tôi không muốn.”

Thiên Long rút tay của Hoàng Phượng ra khỏi miệng mình nói:

“Không muốn tại sao lại khiêu khích tôi, hửm?”

Gương mặt của Hoàng Phượng lúc này cũng đã đỏ như gấc, cô cố tình vùng dậy khỏi vòng tay của Thiên Long:

“Tôi muốn vào phòng vệ sinh một lát.”

Thiên Long thấy cô xấu hổ cũng không làm khó cô nữa.

Trong lúc cô vào vệ sinh anh ra ngoài phòng khách, nhìn thấy TV vẫn đang phát hình ảnh làm tình của một cặp đôi anh lập tức tắt đi.

Hai người đang ăn sáng thì điện thoại của Thiên Long đổ chuông, anh bắt máy rồi mở loa ngoài:

“A lô.”

Đầu bên kia vang lên giọng của ông David Nguyễn:

“Tám giờ sáng có mặt tại bãi A chúng ta chơi bóng chuyền bãi biển nhé.”

“Vâng, thưa ông!”

Cúp máy Thiên Long giải thích cho Hoàng Phượng:

“Những ngày tới chúng ta sẽ tham gia thi đấu một số trò chơi với hai cặp hôm qua. Chúng ta cần phối hợp tốt để thắng hai cặp đôi kia, càng nhanh thắng thì số ngày chúng ta ở đây càng ít đồng nghĩa với số tiền cô trả cho tôi càng ít và ngược lại.”

Hoàng Phượng không hề biết phần thưởng dành cho cặp đôi chiến thắng trong những trò chơi này là gì, kể cả bạn của cô Ngọc Hà và Thư kỳ cũng vậy. Trong bản hợp đồng có ghi rõ các cô chỉ có quyền và nghĩa vụ phục vụ các yêu cầu khách đưa ra. Trong khi làm nhiệm vụ các cô hoàn toàn không được phép tiếp xúc nói chuyện với ai ngoài vị khách mình phục vụ, các cô cũng không được phép tìm hiểu về đời sống riêng tư đối tác của mình. Vì vây lúc này Hoàng Phượng thậm chí còn chưa biết tên của Thiên Long.

(Truyện Vòng Tròn Định Mệnh được đăng độc quyền trên trang f.ace.book Phương Linh Hugo, nếu độc giả đọc được trên các w.eb truyện là hành vi ăn cắp chất xám của tác giả nên mong độc giả về f.b của Phương Linh Hugo đọc ủng hộ tác giả ạ)

Nghe nói tới thắng càng nhanh càng được rời khỏi nơi này sớm Hoàng Phượng vui vẻ đáp.

“Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Nụ cười của Hoàng Phượng so với mặt trời lúc bình minh còn tỏa nắng hơn, đẹp tới mức khiến Thiên Long ngây ngốc ngồi nhìn không biết chán.

Ngước mắt lên thấy Thiên Long đang nhìn mình Hoàng Phượng cười khó xử:

“Anh không ăn nữa sao?”

Bị cô hỏi anh mới biết nãy giờ mình đã thất thố với cô, anh đứng dậy nói:

“Tôi no rồi.”

Ăn sáng xong bọn họ đi thay đồ. Đây không phải lần đầu tiên Hoàng Phượng mặc bikini nhưng không hiểu sao cô cảm thấy rất ngượng khi mặc trước mặt Thiên Long.

Thấy Hoàng Phượng cầm hộp kem chống nắng Thiên Long giật lấy rồi chỉ xuống ghế sô pha dài trong phòng khách nói với cô:

“Nằm xuống tôi bôi cho.”

Hoàng Phượng vội từ chối.

“Không cần.”

Cô có thể ra ngoài nhờ Ngọc Hà bôi cho mình vì dù sao lúc các cô gặp nhau cũng có mặt của mọi người ở đó nên không sợ sẽ vi phạm hợp đồng.

Thiên Long ôm ngang người Hoàng Phượng đặt cô nằm xuống ghế sô pha:

“Tôi đã đồng ý thỏa thuận với cô rồi, cô còn ngại gì?”

Kỳ thực ngay cả với Nguyên Vũ cô cũng chưa từng nhờ anh làm những việc đụng chạm cơ thể như vậy nhưng lúc này Hoàng Phượng không dám phản bác lời đề nghị của Thiên Long mà ngoan ngoãn nằm úp sấp trên ghế sô pha để mặc anh bôi kem chống nắng cho mình.

Nói chưa từng thấy ai đẹp như cô cũng không ngoa. Làn da trắng hồng không tì vết, thêm đường cong hoàn hảo và vòng ba trái đào gợi cảm khiến bất kỳ đấng mày râu nào nhìn thấy thôi cũng nổi cơn thèm muốn. Thiên Long lúc này cũng không ngoại lệ, anh còn may mắn được vuốt ve tấm thân ngọc ngà của cô nên khiến máu nóng trong người anh chạy loạn. Người anh em tưởng chừng như vô dụng của anh cũng bắt rục rịch ngóc đầu dậy dưới lớp vải quần.

“Xong rồi!”

Lời nói của Thiên Long như một lệnh ân xá đối với Hoàng Phượng, cô lập tức ngồi dậy lại bị anh đẩy nằm xuống :

“Còn phía trước nữa.”

Hoàng Phượng tiếp tục ngồi dậy rồi vươn tay lấy hộp kem chống nắng từ tay Thiên Long:

“Phía trước tôi tự bôi được.”

Thiên Long né tránh bàn tay của Hoàng Phượng không cho cô chạm vào hộp kem nhìn cô nói:

“Cô không tin vào lời hứa của tôi sao?”

Biết không thể lay chuyển được Thiên Long, Hoàng Phượng đành nằm im chịu trận. Cô chỉ còn biết lấy tay che gương mặt đỏ hơn mặt trời của mình lại để mặc hai bàn tay anh chu du trên da thịt của mình bôi kem chống nắng.

Hơn ai hết Thiên Long muốn nhanh kết thúc công việc này vì hành động tiếp xúc thân mật với cơ thể gợi cảm chết người của cô khiến cậu nhỏ của anh thức dậy mà không được ăn nhịn đói cũng sắp hỏng rồi. Anh đưa hộp kem chống nắng trả lại cho Hoàng Phượng nói:

“Đi thôi.”

Hoàng Phượng chỉ vào người Thiên Long nói:

“Anh không bôi kem chống nắng sao?”

Từ nhỏ tới lớn Thiên Long chưa từng sử dụng qua loại mỹ phẩm này nhưng nghĩ tới chuyện được người đẹp như Hoàng Phượng phục vụ anh cũng không muốn từ chối.

“Nếu cô không tiếc kem chống nắng của mình thì tôi cũng không từ chối.”

Hoàng Phượng ra hiệu cho Thiên Long nằm xuống ghế sô pha để cô bôi kem cho anh. Còn anh thì ngoan ngoãn phối hợp.

Loại kem chống nắng cô dùng là hãng mỹ phẩm cao cấp của Pháp có giá rất cao. Nghĩ tới tiền của mình đang ném cho một người xa lạ, hơn nữa tấm lưng dài rộng của anh cũng xài kem rất hao Hoàng Phượng có chút hối hận khi chính miệng cô nói lên ý kiến này nên cô vô thức thở dài.

Như đọc được suy nghĩ của Hoàng Phượng, Thiên Long lên tiếng:

“Nhận được tiền từ cô, tôi nhất định sẽ mua tặng cho cô một hộp kem chống nắng khác.”

“Không cần.”

Nói rồi Hoàng Phượng đưa hộp kem cho anh:

“Phía trước anh tự bôi đi.”

Thiên Long nằm ngửa người nhưng không chịu nhận hộp kem chống nắng, anh nhìn cô nở nụ cười vô lại nói:

“Hồi nãy tôi bôi cho cô khắp người thì bây giờ cô cũng phải bôi cho tôi, xem như có qua có lại.”

Hoàng Phượng bất đắc dĩ bôi kem chống nắng trước người cho Thiên Long. Chạm tay vào vòm ngực rắn chắc của anh cô có cảm giác đang chạm vào khối bằng kim loại chứ không phải da thịt của con người, còn cả cơ bụng tám múi nữa, bất giác cô nuốt nước miếng đến ực một cái.

Đương nhiên hành động của cô không thể qua được ánh mắt si mê của Thiên Long đang dán trên người của cô nãy giờ. Lúc cô vừa bôi kem chống nắng cho mình xong, anh lập tức kéo cô nằm đè lên người của mình rồi tìm đến môi cô hôn kèm theo hơi thở nóng rẩy khiến Hoàng Phượng sợ hãi, cô cố tình né tránh:

“Anh đã đồng ý thỏa thuận với tôi rồi.”

Thiên Long mặt dày đáp lại:

“Tôi hứa không quan hệ chứ tôi đâu có hứa không được ôm hôn cô.”

Dứt lời anh tiếp tục áp môi mình lên môi cô hôn, một hồi lâu sau anh mới dừng lại thở dốc. Anh kéo tay của cô luồn vào quần ngay vị trí giữa đùi mình nơi người anh em của anh đã thức dậy hiên ngang như một vị tướng chờ xuất trận. Giọng nói của anh phát ra cũng khàn đặc:

“Cái giá mà tôi thỏa thuận với cô đắt như thế nào cô hiểu chứ? Vì vậy phối hợp thi đấu hết mình giúp tôi chiến thắng được không?”

Lần đầu tiên trong đời chạm tay vào vật đó của đàn ông Hoàng Phượng cảm giác như chạm vào lửa. Cảm giác ấm nóng trong lòng bàn tay truyền sang cơ thể khiến cả người Hoàng Phượng run lên, cô chỉ sợ nếu chậm trễ một giây thì con khủng long bạo chúa kia chui vào người cô thì cô sẽ mất đời con gái vì vậy cô gấp gáp nói:

“Lâu rồi tôi không vận động mạnh, nếu không khởi động trước tôi sợ sẽ bị chuột rút. Đến lúc đó nếu có bị xử thua anh cũng đừng trách tôi đó nhé.”

Lý do cô đưa ra quá thuyết phục khiến Thiên Long không thể chối từ. Lúc này mảnh đất đẹp kia mới là mục tiêu chính của anh chứ không phải là cuộc phiêu lưu tình ái này, anh bất đắc dĩ buông tha cho cô.

Hai người cùng khởi động một hồi rồi đi ra bãi biển, Thiên Long nắm tay Hoàng Phượng rất tình tứ.

Hoàng Phượng biết ra đó sẽ gặp Nguyên Vũ và Ngọc Hà nhưng cô không dám làm phật lòng Thiên Long, cô sợ sẽ vi phạm hợp đồng nên bất khả kháng phối hợp cùng anh.

Lúc hai người có mặt ở bãi biển A của đảo Phượng, hai cặp đôi kia cũng đã có mặt. Nhưng nhìn tinh thần của bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu như Thiên Long và Hoàng Phượng tinh thần rất thoải mái thì cặp đôi David Nguyễn và Ngọc Hà với cặp đôi Nguyên Vũ và Thư Kỳ lại tỏ vẻ vô cùng mệt mỏi, thiếu sức sống.

Đây là lần thứ hai ông David Nguyễn gặp Ngọc Hà. Lần trước là dịp ông có mặt ở Nha Trang để mua lại mảnh đất mà mọi người vừa tham gia đấu giá. Tuy Ngọc Hà không xinh đẹp xuất sắc nhưng cô lại là người làm ông vô cùng thỏa mãn trong chuyện giường chiếu. Vì vậy ông vẫn lưu lại số điện thoại của cô để phòng trường hợp cần thiết thì gọi. Và lần quay trở lại Nha Trang này ông không quên gọi cho cô. Và kỹ thuật giường chiếu của Ngọc Hà chưa bao giờ làm ông David Nguyễn thất vọng. Ngày hôm qua hai người đã quấn quýt với nhau không biết bao nhiêu lần, buổi tối ông định nghỉ ngơi để dưỡng sức ngày hôm sau thi đấu với hai cặp đôi của Thiên Long và Nguyên Vũ nhưng âm thanh làm tình từ biệt thự của Thiên Long và Hoàng Phượng vọng ra khá lớn kích thích ông và Ngọc Hà vận động đến gần nửa đêm mới nghỉ.

Ông David Nguyễn vô cùng ngạc nhiên vì buổi tối lúc ông và Ngọc Hà đi ngủ Thiên Long và Hoàng Phượng vẫn còn đang rên rỉ, vậy mà lúc ngủ dậy ông vẫn nghe âm ái muội đó phát ra từ căn biệt thự của hai người. Ông định nghỉ ngơi thêm một ngày để hồi sức nhưng nghĩ tới Thiên Long đã trút hết sức lực trong chuyện giường chiếu với Hoàng Phượng nên ông thông báo cho bọn họ thi đấu bóng chuyền bãi biển trong buổi sáng ngay và luôn.

Ông David Nguyễn không ngờ Thiên Long cùng Hoàng Phượng vật lộn cả một đêm mà tinh thần vẫn phấn trấn như vậy.

Tình trạng Nguyên Vũ cũng không sáng sủa hơn ông David Nguyễn thậm chí nhìn anh còn bết bát hơn. Lúc gặp Hoàng Phượng anh đã mang một bụng nghi vấn. Nhưng cô đã là bạn chơi mà Thiên Long chọn nếu anh nhận quen biết cô đồng nghĩa với với việc anh nhượng lô đất cho Thiên Long vì vậy anh mang một bụng câu hỏi không có đáp án về Hoàng Phượng đi về biệt thự của mình.

Những suy đoán Thiên Long và Hoàng Phượng đang làm gì khiến anh vô cùng phiền não. Anh chỉ có thể dùng rượu để quên sầu. Biệt thự của Thiên Long nằm ở giữa vì vậy buổi tối âm thanh làm tình từ biệt thự của anh phát ra rất rõ. Đến tai Nguyên Vũ lại như tiếng sấm sét.

Người con gái anh yêu trước mặt anh luôn tỏ vẻ ngây thơ trong sáng, luôn miệng nói để dành lần đầu tiên cho đêm tân hôn lại là một gái gọi vô cùng phóng túng. Tiếng rên rỉ của cô không khác gì con dao sắc nhọn đâm vào trái tim anh. Lúc này cách duy nhất để át đi âm thanh rên rỉ của Hoàng Phượng và Thiên Long là anh và Thư Kỳ cùng tạo ra thứ âm thanh tương tự.

Vì vậy mà cả một đêm thứ âm thanh ái muội kia đều phát ra từ hai căn biệt thự của Thiên Long và Nguyên Vũ. Kết quả Thiên Long và Thư Kỳ rất tiều tụy khi có mặt ở bãi biển lúc này.

Chạm mặt Hoàng Phượng ở bãi biển, Ngọc Hà không dám ngẩng mặt nhìn bạn mình. Tối hôm qua lúc nghe tiếng rên rỉ phát ra từ biệt thự Hoàng Phượng ở cô cũng bớt lo lắng, cô không nghĩ bạn của mình bắt nhịp nhanh, nhìn anh chàng cặp với bạn mình đẹp đến mức ná thở thì Ngọc Hà đoán được nguyên nhân phần nào. Dù vậy khi đối mặt với Hoàng Phượng cô vẫn rất ngượng.

Hoàng Phượng nhìn về Nguyên Vũ mà giật mình, Nguyên Vũ mà cô yêu với Nguyên Vũ trước mặt như hai người khác nhau vậy. Tại sao anh trở nên tiều tụy, thiếu sức sống như vậy? Là do sự có mặt của cô ở đây hay sao? Anh có biết lý do cô thực sự có mặt ở đây hay không? Anh có biết cô đã bỏ ra bao nhiêu tiền để giữ sự trong sạch của mình hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.