Hoàng Phượng bưng mặt chạy ra ngoài, Vừa chạy cô vừa khóc. Thiên Long ngay sau đó cũng chạy theo cô tuy nhiên anh không quên nhờ vệ sĩ cất tiền dùm mình. Anh lặng lẽ theo sau cho đến khi cô dừng lại bên bờ biển. Anh không biết lý do vì sao cô khóc, lại không biết dỗ dành phụ nữ thế nào vì vậy anh chỉ còn cách lặng lẽ ngồi một bên nghe cô khóc.
Còn Hoàng Phượng lúc này cảm giác như có ngàn vạn con dao đang cứa vào tim mình khiến cô vô cùng đau đớn. Cô không nghĩ Nguyên Vũ lại có thể làm như vậy với một cô gái ngay bên cạnh cô như vậy.
Nghĩ tới tương lai mù mịt của mình và Nguyên Vũ cô càng khóc to hơn. Liệu anh có tin cô vì anh mà giữ mình không? Liệu cô có rộng lượng tới mức xem như anh chưa từng làm gì tổn thương cô hay không?
Hoàng Phượng đặt trường hợp khi gặp lại Nguyên Vũ cô sẽ như thế nào? Hờn dỗi anh, cô nghĩ mình không đủ tư cách. Xin lỗi anh, cô nghĩ mình không sai sao phải xin lỗi anh? Xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cô không nghĩ tâm mình đủ rộng để tha thứ cho người mình yêu khi tận mắt chứng kiến người đó có hành động kích tình với một cô gái khác ngay trước mặt mình như vậy.
Thôi thì để mọi chuyện thuận theo tự nhiên vậy. Nghĩ tới đây Hoàng Phượng mới ngừng khóc.
Thấy cô nín khóc Thiên Long giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi lên tiếng:
“Cô khóc xong rồi à?”
Nghe giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tron-dinh-menh/3094239/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.