Thư ký Bình đang loay hoay tìm chỗ đậu xe cho ngay ngắn thì thấy ông Hoàng Hải bế bà Phượng chạy tới. Nét mặt ông thể hiện sự lo lắng tột độ, ông hướng anh quát lớn:
“Mở cửa.”
Thư ký Bình không có thời gian suy nghĩ, anh nhanh chóng xuống xe mở cửa hàng ghế sau cho ông Hoàng Hải bế bà Phượng vào rồi anh lập tức trở về ghế lái.
Ông Hoàng Hải ra lệnh với thư ký Bình:
“Bệnh viện Hoàng Phượng.”
Sau đó bổ sung:
“Lái nhanh nhất có thể.”
Nhìn bà Phượng trong tay mình lúc này đã mất đi ý thức ông Hoàng Hải không giữ được bình tĩnh. Ông liên tiếp gọi tên bà:
“Hoàng Phượng, Hoàng Phượng em có nghe anh gọi tên em không? Hoàng Phượng, em phải tỉnh táo cho anh. Sắp tới bệnh viện rồi.”
Nghe ông Hoàng Hải gọi bà Phượng bằng cái tên thân mật, thư ký Bình vừa lái xe vừa nhìn qua gương chiếu hậu để xác nhận lại lần nữa.
Rõ ràng không phải ông chủ Thành Công của anh, tại sao lại gọi tên bà chủ thân mật như thế?
“Chạy nhanh lên.”
Nghe ông Hoàng Hải giục giã, thư ký Bình giật mình. Đường phố trung tâm Hà Nội nội đang giờ cao điểm, với tốc độ này anh đã vi phạm luật giao thông rồi.
Vừa lái xe thư ký Bình vừa bóp còi inh ỏi xin nhường đường. Đèn đỏ, phía trước xe ô tô, xe máy đứng dày đặc, mặc dù rất muốn vượt lên trước nhưng tình huống này không thể. Nghe ông Hoàng Hải liên tiếp gọi tên bà Phượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vong-tron-dinh-menh/3094166/chuong-42.html